Nếu không phải vì quá đau đớn, nếu không phải vì không thể bước xuống đất nổi thì nàng cũng sẽ không muốn chậm trễ một chút nào, ngay bây giờ đã lập tức tiến vào cấm địa rồi.
"Chờ thêm một thời gian đi, cấm địa vẫn ở đó chứ không chạy đi đâu được. Khi vết thương của tỷ lành thì ta sẽ đi cùng tỷ bất cứ lúc nào tỷ muốn".
Đúng là cấm địa không chạy đi đâu được.
Nhưng con dân Ngọc tộc đã không thể chờ thêm được nữa.
"Sao ngươi lại lề mề do dự giống nữ nhân như vậy chứ, người bị thương là ta mà ta còn chưa kêu la tiếng nào, ngươi ngồi đây gào khóc cái gì chứ?"
Ma chủ: "..."
Chuyện nàng muốn tiến vào cấm địa thật sự chỉ là do nàng muốn đánh cược với người khác thôi sao?
Nếu như chỉ là một trận đánh cược bình thường thì sao nàng phải vội vàng như vậy chứ?
Ma chủ dẫn theo một nữ nhân trở về, còn tự mình băng bó vết thương cho nữ nhân đó, còn tự mình hầm tổ yến cho nàng ta, chuyện này trong nháy mắt đã truyền khắp núi Vân Kỳ, mọi người ở núi Vân Kỳ đều xôn xao bàn tán, phỏng đoán thân phận của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã dùng hết những loại thuốc tốt nhất trong chiếc nhẫn không gian của mình nhưng những vết thương của nàng hầu như không bớt đau đớn chút nào.
Nàng cố gắng lê thân thể đầy vết thương xuống giường, mới đi vài bước lại ngã xuống.
Chết tiệt.
Thân thể này sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Như vậy thì sao nàng có thể tiến vào cấm địa chứ?
Cố Thanh Hy đẩy cửa căn phòng ra để hít thở chút không khí trong lành.
Đảo mắt nhìn quanh, nàng thấy nơi này nằm sừng sững trên một đỉnh núi, xung quanh là chín tòa cung điện, khí thế bàng bạc, rường cột chạm trổ, thẳng tắp trong mây.
Bởi vì nơi nàng đứng là đỉnh núi cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy núi non vô tận, mây trắng mênh mông.
Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy địa thế của ngọn núi này dường như có quy luật, khoảng cách giữa mỗi ngọn núi không hề có chênh lệch quá lớn.
Chín tòa cung điện lấy đỉnh núi nơi nàng đang đứng làm trung tâm, như thể chúng đang bao quanh canh giữ cho nàng.
Sát bên cung điện của nàng là một ngọn núi lớn dễ thủ khó công.
Chỉ có điều trên đỉnh núi đó không có cung điện gì.
Chẳng lẽ nơi đó là cấm địa sao?
Cố Thanh Hy bảo tất cả người hầu lui xuống, tự mình đi bộ đến cung điện trên đỉnh núi.
Nơi này có phong cảnh rất đẹp, không khí tươi mát, đúng là một nơi không tồi.
Chỉ có điều độ cao so với mặt nước biển rất lớn khiến cho nàng cảm thấy lạnh run.
Thấy xung quanh không có ai, Cố Thanh Hy thản nhiên đẩy cửa cung điện ra, muốn đi vào lấy xiêm y mặc.
Nhưng còn chưa kịp đẩy cửa ra thì bên trong đã truyền ra tiếng nói khiến cho nàng phải đứng yên tại chỗ.
"Ma chủ, nữ nhân đó là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nữ nhân đó đến đây chắc chắn là có mưu đồ, thỉnh cầu ma chủ xử tử nàng ta hoặc là đuổi nàng ta ra ngoài".
"Đúng vậy, ma chủ, nghe nói nữ nhân đó còn muốn ngài mang theo nàng ta đến cấm địa. Cấm địa chỉ có ma chủ mới có thể đi vào, cho dù là ma chủ phu nhân cũng không có quyền đi vào, xin ma chủ suy xét kỹ càng, không được đưa nàng ta vào trong đó".
Con mợ nó…
Đám người này đang khuyên can Tư Mạc Phi không cho nàng vào cấm địa.
Cố Thanh Hy không có nhiều hảo cảm với người của ma tộc, kể cả Tư Mạc Phi nàng cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì những gì Lan kỳ chủ đã làm thực sự rất quá đáng.
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
"Xin ma chủ suy xét, xin hãy xử tử nữ nhân kia".
Trong chính điện đang có hai hàng thủ hạ đứng hai bên, bảy tám người không ngừng siết chặt nắm tay thuyết phục.
Vì những lời nói của họ, ngày càng có nhiều người tham gia vào hàng ngũ, cầu xin ma chủ hãy xử tử Cố Thanh Hy.
Ma chủ ngồi trên chủ vị, động tác uể oải lười biếng, bàn tay thon dài trắng nõn tao nhã vuốt mái tóc đen mượt của mình, nét đẹp của hắn ta thật sự quá tà mị.
Hắn ta mặc một bộ y phục màu đỏ rực, đồ văn hỏa vân giữa mi tâm trông vô cùng chói mắt, hai mắt một lam một tím lại càng khiến cho vẻ tà mị của hắn thêm phần mê hoặc.
Một hồi lâu thì những người bên dưới đều trầm mặc, bởi vì người ngồi trên kỉa chỉ đang nở một nụ cười thản nhiên, không buồn lên tiếng.
“Nói xong chưa?”, ma chủ lười biếng hỏi, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
"Nói... đã xong, xin ma chủ hãy... á..."
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người vừa lên tiếng ngay lập tức bị nổ thành sương máu.
Ngay sau đó, bảy tám người vừa hô hào yêu cầu xử tử Cố Thanh Hy cũng đều biến thành sương máu.
Những người có mặt ở đó đều là cao thủ, nhưng bọn họ thậm chí còn không kịp giãy dụa, thê thảm chết ngay tại chỗ, ngay cả một thi thể cũng không còn sót lại.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám thủ hạ ở hai bên cũng không thấy ma chủ đã ra tay như thế nào, chỉ nghe bảy tám tiếng hét vang lên bên tai, sau đó bảy tám người kia liền chết tức tưởi.
Sau đó ma chủ mới khẽ nhướng mày, nhếch lên một nụ cười lạnh lùng nói: "Còn có ai muốn bổn tọa xử tử tiểu tỷ tỷ hay không?"
Im lặng.
Bầu không khí chìm vào sự im lặng lạ thường.
Nhìn thấy hình ảnh chết tức tưởi của bảy tám người kia, ở đây làm gì còn có ai dám lên tiếng nữa.
Trong đám người, một người gầy yếu run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: "Ma chủ, nhưng dù sao nàng ta cũng là thê tử của chiến thần, lỡ như... lỡ như nàng ta là mật thám do chiến thần phái tới... phụt..."
Tay áo rộng của ma chủ nâng lên, người vừa nói một lần nữa lại nổ thành sương máu.
Ma chủ nói: "Nàng không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên, nàng là thê tử của Tư Mạc Phi ta, kẻ nào còn dám để cho bổn tọa nghe được những lời này thì ta sẽ cho kẻ đó phải hối hận vì đã được sinh ra".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT