Nàng cũng muốn nằm trên giường một tháng, nhưng tiếc thay nàng không có thời gian đó.
"Ta không thấy đau, ngươi ngồi xuống nói chuyện với ta đi".
"Chuyện này... tạ ơn Cố cô nương".
Nữ đại phu cảm thấy hơi lo lắng ngồi xuống, không biết Cố Thanh Hy định nói gì với mình.
Chẳng lẽ nàng lại muốn giúp đỡ để rời khỏi ma tộc?
Nữ đại phu không dám làm chuyện phản nghịch như vậy.
"Ngươi tên là gì?"
"Tên của tiểu nhân là Trinh Nhi".
"Trinh Nhi, ngươi có phải là người của ma tộc không? Ngươi vào ma tộc từ khi nào vậy?"
"Tiểu nhân vốn là cô nhi, từ nhỏ cùng sư phụ học y thuật. Mấy năm trước sư phụ của tiểu nhân gặp tai nạn qua đời, lúc đó tiểu nhân tình cờ gặp được một thủ lĩnh ma tộc bị thương nên đã chữa trị cho người đó rồi được người đó mang về ma tộc, cho tiểu nhân một nơi sinh sống yên ổn".
"Ồ, vậy ngươi có biết được nhiều chuyện trong ma tộc không?"
"Chuyện này... cũng không nhiều lắm... Cố cô nương muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì sao?", nữ đại phu dò hỏi.
"Ngươi có biết ma tộc có chỗ nào đặc biệt, hay là ở núi Vân Kỳ có chỗ nào đặc biệt không?"
"Chỗ đặc biệt?"
"Phải".
"Chuyện này... tiểu nhân không rõ lắm, nhưng tiểu nhân có nghe nói núi Vân Kỳ nhiều năm về trước là tổng bộ của ma tộc, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì mà tổng bộ lại chuyển đến núi Vọng Sơn".
Cố Thanh Hy đang thất vọng lại trở nên phấn chấn tinh thần.
"Ngươi vừa mới nói núi Vân Kỳ trước đây là tổng bộ của ma tộc sao?"
"Đúng vậy".
"Vậy có nơi nào bị cấm, hoặc có nơi nào bất thường không?"
"Có một khu vực cấm. Những thủ lĩnh không cho phép bất cứ ai tiến vào, nói rằng chỉ có ma chủ mới đủ tư cách tiến vào, những người còn lại một khi tiến vào đều phải chết".
Ánh mắt của Cố Thanh Hy đột nhiên trở nên lóe sáng.
"Cảm ơn ngươi, Trinh Nhi. Đúng rồi, ma chủ đâu, sao ta không nhìn thấy hắn ta?"
Chẳng lẽ nàng đã mắng hắn ta nặng đến mức hắn ta trốn luôn rồi hay sao?
"Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang nhớ ta sao?"
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dễ nghe, sau đó lại có một nam nhân áo đỏ đẩy cửa bước vào.
Nam nhân này có dáng người cao ráo cân xứng, đôi mắt quyến rũ gợi cảm lại mang theo chút tà mị.
Làn da của hắn ta trắng trẻo mịn màng, các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta thì sắc nét góc cạnh, có một nụ cười dịu dàng đang nở trên khóe miệng hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Thanh Hy đang phản chiếu trong đôi mắt của hắn ta.
Nữ đại phu quỳ xuống nói: "Tiểu nhân bái kiến ma chủ".
"Lui xuống đi".
"Vâng".
Ma chủ chậm rãi đi đến chỗ Cố Thanh Hy, không biết Cố Thanh Hy có còn đang tức giận hay không: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ đang giận ta sao?"
Hắn ta đã khiến cho vết thương của nàng trở nên nghiêm trọng như vậy, trì hoãn thời gian tìm kiếm long châu của nàng, nàng không tức giận mới là lạ.
Bị hắn ta hại đến vậy mà vẫn còn sống là do nàng phúc lớn mạng lớn.
Nhưng nghĩ đến chuyện bên trong cấm địa có thể có chìa khóa thì Cố Thanh Hy đành phải chịu đựng.
Nàng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
"Ta biết ngươi cũng chỉ muốn chữa lành vết thương cho ta, chỉ không cẩn thận một chút mới chuốc lấy thất bại. Ta làm sao có thể giận ngươi được".
Nghe được câu này, trái tim ma chủ lập tức thả lỏng.
Ngồi trước mặt Cố Thanh Hy, hắn ta vuốt mái tóc đen mượt của mình rồi cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ hiểu được lòng ta là tốt rồi, tỷ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học cách kiềm chế sức mạnh, sẽ không bao giờ khiến tiểu tỷ tỷ bị thương nữa. Không tin thì lần sau khi thay thuốc tiểu tỷ tỷ cứ tìm ta mà khảo nghiệm tay nghề của ta".
Nụ cười của Cố Thanh Hy trở nên cứng ngắc.
Chỉ mới thử một lần mà cái mạng nhỏ của nàng đã sắp tiêu tùng rồi.
Nếu như thử một lần nữa thì liệu cái mạng nhỏ của nàng có còn giữ được nữa không?
"A Mạc, ngươi là người đứng đầu ma tộc, sao có thể để cho ngươi làm loại chuyện thấp kém này được, giao cho nữ đại phu làm là được rồi, chuyện luyện tập khống chế sức mạnh ngươi cũng không cần làm, không đáng đâu".
"Đáng chứ, nếu như luyện tập tốt thì ta có thể thay thuốc cho tỷ rồi, như vậy thì A Mạc sẽ cảm thấy rất vui. Không phải nữ đại phu đã nói ngày mai phải thay thuốc lần nữa sao? Ngày mai ta sẽ đến, tỷ yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng".
Con chó con này thật sự không chịu thua sao?
"Chuyện ngày mai đễ nói sau đi".
"Được, tiểu tỷ tỷ, ta đã hầm một chén tổ yến, tỷ nếm thử xem, còn nóng đó".
"Ngươi tự nấu sao?"
Cố Thanh Hy không thể tin được.
Hắn ta không phải là ma chủ của ma tộc sao? Sao hắn ta cũng có thể xuống bếp giống như Dạ Mặc Uyên được?
“Tất nhiên là bản tọa tự mình nấu rồi, ta phải nấu rất lâu đó. Vì lửa quá nhỏ cho nên ta đã hầm tổ yến bằng nội lực để tiểu tỷ tỷ không phải chờ quá lâu”.
Cố Thanh Hy nhận lấy tổ yến, nhìn từ bên ngoài thấy cũng không tồi.
Nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi cháy khét nhỉ?
"Tỷ mau nếm thử đi".
Cố Thanh Hy cảm thấy rất ghét bỏ món ăn này.
Nhưng nghĩ đến cấm địa thì nàng lại nghiến răng nghiến lợi.
Có lẽ nó chỉ bị cháy khét một chút nhưng vẫn ngon thì sao.
Sau khi nhấp một ngụm, Cố Thanh Hy suýt chút đã phun hết ra.
Mặn.
Mặn chết mất.
Có phải hắn ta đã đổ cả hũ muối vào món này hay không?
Mặt của Cố Thanh Hy nhăn lại.
Nàng cảm thấy vết thương lại đau nhói.
Ma chủ lo lắng nhìn nàng hỏi: "Làm sao vậy, ăn ngon không?"
Cố Thanh Hy muốn nhổ ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa phấn khích vừa lo lắng của hắn ta thì nàng lại phải cắn răng nuốt xuống.
"Ngon... ngon lắm".
"Ngon thật sao? Ta cũng nghĩ nó phải rất ngon. Huyết Sát nói rằng ta đã cho quá nhiều muối. Tên tiểu tử đó thật sự không biết thế nào là ngon miệng".
Cố Thanh Hy mắc nghẹn không muốn trả lời.
Ngon miệng?
Đây mà gọi là ngon miệng sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT