Ma chủ cười lạnh liên tục, ném ra một viên đạn khói, triệu hoán tất cả đệ tử Ma tộc gần đây: “Giỏi! Ngươi giỏi lắm, hai ta kết xuống thù rồi, người đâu, giết hết toàn bộ người trong này, một tên cũng không để lại cho ta”.
Người của Ma tộc đồng loạt rút đao, chuẩn bị liều mạng một trận.
Tiếng nói lạnh lẽo như băng của Dạ Mặc Uyên chậm rãi vang lên: “Ngươi mang nàng đi đi”.
“Cái… cái gì…”, ma chủ cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Dạ Mặc Uyên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, khóe miệng nở nụ cười đắng chát.
Người trong ngực nhắm nghiền hai mắt, hơi thở suy yếu, sớm đã không còn lanh lợi lúc trước.
Trên người nàng chồng chất vết thương, toàn thân trên dưới gần như không tìm ra được chỗ nào lành lặn, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được đau lòng.
Nàng lừa hắn, tổn thương hắn, lợi dụng hắn.
Hắn hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng khi nhìn thấy nàng hấp hối, toàn thân đẫm máu, hắn vẫn mềm lòng.
Hắn biết vết thương của nàng rất nặng, nếu hắn không bị thương thì còn có thể cứu nàng.
Nhưng hiện giờ hắn.
Ba lần bốn lượt bị thương nặng, hàn độc lại phát tác, căn bản không bảo vệ được nàng.
So với hắn như vậy, còn không bằng để Tư Mạc Phi mang nàng đi.
“Dạ Mặc Uyên, lời ngươi vừa nói là thật sao? Này này này, tay ngươi sờ đâu đấy, còn không mau mau bỏ cái móng heo của ngươi ra”.
Dạ Mặc Uyên không nỡ buông ra, trong lòng có oán hận, cũng có đau thương.
Cuối cùng vẫn trả Cố Thanh Hy cho ma chủ, thản nhiên nói: “Vết thương của nàng rất nặng, ngươi mau mang nàng đi trị thương”.
“Phí lời, nếu không phải ngươi ngăn cản, bản tọa sớm đã trị thương cho tỷ ấy rồi”.
Ma chủ ôm Cố Thanh Hy xoay người rời đi.
Dạ Mặc Uyên vung tay lên, tất cả thuộc hạ nhường ra một lối, để đám người ma chủ rời đi.
Thanh Phong vội la lên: “Chủ tử, đây là địa bàn của chúng ta, nếu như chúng ta không đồng ý, cho dù hắn ta là ma chủ cũng không làm gì được chúng ta, tại sao chúng ta phải thả bọn họ đi chứ?”
Mặc dù Hoa lão gia tử không rõ quan hệ giữa ma chủ và Cố Thanh Hy, nhưng từ trong ánh mắt căng thẳng lo lắng của ma chủ có thể nhìn ra được, hắn ta sẽ không làm gì Cố Thanh Hy.
Chỉ là…
“Vương gia, cháu gái của ta bị thương nặng như vậy, hắn ta thật sự có thể chữa lành vết thương của cháu gái ta sao?”
Thanh Phong nói: “Hay là thuộc hạ dẫn người đi cướp vương phi về”.
Đáp lại bọn họ là Dạ Mặc Uyên lại phun ra một ngụm máu.
Cơ thể của hắn lạnh căm căm, không ngừng run rẩy, vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng Hàn độc hoàn toàn bộc phát, quần áo cả người cũng đã đóng băng.
Mọi người hoảng hốt.
Giáng Tuyết vội la lên: “Mau, đỡ vương gia về phòng, thái y, mau gọi tất cả thái y đến”.
“Vâng…”
Sơn trang Thu Phong rối tinh rối mù.
Đêm nay đã định là một đêm không yên tĩnh.
Chờ đến khi Cố Thanh Hy dần dần tỉnh lại, lọt vào tầm nhìn chính là ma chủ đang chống cằm, mở to đôi mắt tà mị nhìn nàng.
Thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt ma chủ sáng rực lên, vui sướng khó nói thành lời.
Trong ánh mắt kia không có tính toán, trong suốt không mang tạp chất, còn rực rỡ hơn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
“Tiểu tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi”.
Những cảnh tượng trước khi hôn mê như dời núi lấp biển tràn vào trong đầu nàng.
Cố Thanh Hy quét nhìn địa phương xa lạ trước mắt, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Núi Vân Kỳ, phân bộ Ma tộc”.
“Ngươi dẫn ta rời đi? Dạ Mặc Uyên đâu, các ngươi đánh nhau rồi?”, Cố Thanh Hy sốt ruột, không dám tưởng tượng sau khi bọn họ đánh nhau sẽ chết bao nhiêu người.
“Không, hắn ta sợ hãi bản tọa, nhận thua đầu hàng, ngoan ngoãn thả chúng ta rời đi”.
Cố Thanh Hy một chữ cũng không tin.
Dạ Mặc Uyên sợ hãi hắn ta?
Còn nhận thua đầu hàng?
Nằm mơ cũng không thể nào.
“Nói thật”, nàng cảnh cáo.
Ma chủ tỏ vẻ buồn chán không thú vị, nói: “Ai biết hắn ta trúng tà gì, có lẽ là không muốn làm lớn chuyện, sẽ mất mặt”.
Cố Thanh Hy lặng im trong nháy mắt.
Là nàng bị thương quá nặng, Dạ Mặc Uyên sợ chậm trễ việc trị thương của nàng nên mới chủ động thả họ đi.
Nghĩ đến Dạ Mặc Uyên, trong lòng Cố Thanh Hy tắc nghẹn.
“Sao vậy, có phải vết thương còn đau không?”
Lúc này Cố Thanh Hy mới chú ý thấy toàn thân mình bị tầng tầng lớp lớp băng vải quấn lấy, gần như quấn thành xác ướp.
Toàn bộ vết thương sâu vào tận xương, nàng không biết Tư Mạc Phi cho nàng uống thuốc gì, mặc dù không còn cực đau như lúc trước, nhưng mà vẫn rất đau.
Có điều, băng vải khắp người khiến nàng không thể nhìn thấy vết thương, thậm chí ngay cả cử động cũng khó khăn.
Cố Thanh Hy tức giận nói: “Tư Mạc Phi, ngươi quấn ta thành thế này là muốn làm gì?”
“Ồ… đại phu nói, tỷ chảy quá nhiều máu, phải cầm máu, chỉ có thể băng bó, ta sợ bọn họ không băng bó kỹ, bảo bọn họ quấn thêm mấy lớp cho tỷ”.
Cố Thanh Hy tức chết luôn rồi: “Đây mà là mấy lớp à? Có mà mấy chục lớp ý?”
“Không phải thế này rất tốt sao, máu của tiểu tỷ tỷ đã hoàn toàn ngừng chảy”.
“Xin ngươi đấy, bây giờ đang rất nóng, ngươi băng bó nhiều lớp như vậy là muốn miệng vết thương của ta thối rữa mưng mủ sao?”
Cố Thanh Hy không biết sao mình lại quen biết thứ ngốc nghếch này.
Sao hắn ta có được vị trí ma chủ này?
Với chỉ số thông minh này, vì sao còn có thể sống đến bây giờ?
Nội thương của nàng vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, giờ tức giận như vậy, nàng cảm thấy nội thương lại càng nghiêm trọng.
Tư Mạc Phi bỗng hiểu ra: “Hình như là vậy, lỡ như băng bó làm miệng vết thương thối rữa thì phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao, tất nhiên là nhanh chóng tháo ra rồi”. Nàng kiên nhẫn nói ra.
“Nhưng đại phu nói rồi, một khi tháo ra, có thể sẽ lại chảy máu nữa”.
“Vậy ngươi bảo bọn họ băng bó hai lớp là được rồi, chỉ cần băng bó phù hợp, hai lớp là đủ”.
“Cũng được, vậy tự ta băng bó cho tỷ”.
“Tại sao lại là ngươi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT