Ngay khi trận Nhu Tràng khởi động, Cố Thanh Hy lập tức nhận thấy không ổn, nàng đẩy Hoa lão gia tử ra khỏi trận, đồng thời la lên: “Trận Nhu Tràng đã thay đổi, dù có lấy nhu chế cương cũng không có tác dụng, mọi người cẩn thận!”

Nàng vừa nói vừa nhanh chóng di chuyển, né tránh các đợt công kích liên hoàn.

Trong trận pháp còn vài tên thị vệ, tốc độ của họ hơi chậm nên cũng bị xoắn thành thịt vụn.

Nói Hoa lão gia tử không cảm động là giả.

Vào thời khắc nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của cháu gái ông không phải là bỏ chạy mà là cứu ông ra ngoài.

Nàng coi ông còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Trận pháp liên tục thay đổi.

Đừng nói là Cố Thanh Hy, ngay cả những ông lão khác cũng không chịu nổi, một ông lão trong số đó vừa mới sơ suất một chút đã bị dây mềm trong suốt làm bị thương, một cánh tay lập tức tách rời khỏi cơ thể, máu bắn tung toé.

Hoa lão gia tử liều mạng muốn xông vào, nhưng trận pháp có uy lực quá bá đạo, ông ấy cứ lao vào rồi lại bị bắn ngược ra.

“Phụt...”

Hoa lão gia tử cũng là cao thủ nổi tiếng trong thiên hạ nhưng vẫn bị lực bắn ngược của trận pháp làm hộc máu, lục phủ ngũ tạng cũng bị lệch.

Các cao thủ sơn trang Thu Phong khác xông vào thì bị nổ tung ngay tại chỗ.

Hoa lão gia tử chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Hy và những người khác chật vật né tránh trong trận pháp.

“Vương gia đâu rồi, tại sao vương gia vẫn chưa tới?” Hoa lão gia tử gần như hét lên.

Ông ấy thực sự không dám tưởng tượng nếu trì hoãn thêm nữa, những người trong trận pháp có thể bị xoắn thành thịt vụn hết hay không.

“Vương gia và ma chủ đang đánh nhau rất kịch liệt, với lại càng đánh càng đi xa, thuộc hạ võ công thấp, hoàn toàn không thể đến gần họ”.

“Vậy thì lớn tiếng gọi vương gia mau trở về!”

“Thuộc hạ đã gọi rồi ạ, nhưng tiếng động họ đánh nhau quá lớn, giọng... giọng thuộc hạ không truyền đến tai vương gia được”.

“Thập nhị ti Hoả Long, các ngươi đích thân đi mời vương gia đến, phải thật nhanh”.

“Vâng”, mười hai bóng người bay vụt đi, nhanh đến mức mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

“Phụt...”

Ông lão bị đứt một cánh tay lại bất cẩn, bị một sợi dây mềm lấy mất mạng.

Những người khác ít nhiều cũng bị thương, ngay cả Cố Thanh Hy cũng bị tia sáng từ dây mềm cứa trúng mười mấy chỗ trên người, máu chảy đầm đìa, bộ váy đỏ tươi thấm máu dần càng thêm yêu dã.

Hoa lão gia tử ngưng tụ toàn bộ công lực, không tiếc vận dụng cấm thuật đánh về phía trận pháp, nhưng trận pháp chỉ rung lên một chút, ông ấy vẫn không thể vào.

Ông ấy sốt ruột tìm cách phá trận, nhưng càng nôn nóng thì càng không thể phá giải trận pháp, chỉ có thể lo lắng đi qua đi lại.

Mấy ông lão còn lại trong trận tạo thành vòng bảo vệ hình người vây quanh Cố Thanh Hy, dùng cơ thể của mình để ngăn cản trận Nhu Tràng hung ác cuồng bạo.

Tất cả mọi người ở ngoài trận hồi hộp quan sát tình hình bên trong, lòng đau sắp rỉ máu, rất nhiều người gấp gáp tìm cách phá trận nhưng vẫn không có manh mối nào.

“Các ông đừng lo cho ta”, Cố Thanh Hy rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vung kiếm ngăn cản những sợi dây mềm.

Mồ hôi và máu làm ướt đẫm người nàng, cứ mỗi tia sáng cứa vào người nàng sẽ để lại một vết máu, nhưng nàng không hề hay biết.

Nàng chỉ biết rằng phải cố gắng chịu đựng, chỉ biết rằng không thể để ba ông lão tiếp tục mất mạng vì mình.

Nghĩ đến hàng nghìn hàng vạn bách tính của Ngọc tộc, Cố Thanh Hy cắn răng chịu đựng, mỗi lần kiếm vung lên đều đánh văng dây mềm.

Nàng càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, vết thương trên người càng nhiều, máu chảy càng nhiều, kiếm trong tay càng nhanh.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, bên tai là tiếng la hét thất thanh của Hoa lão gia tử và nhóm thị vệ sơn trang Thu Phong.

Nhưng nàng không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Nàng chỉ mới cấp hai.

Những ông lão kia đã đạt tới cấp bốn đỉnh phong.

Thế nhưng cả ba người đều bị thương nặng, hơn nữa nội lực hao tổn rất lớn, động tác tay càng lúc càng chậm, tự bảo vệ mình còn khó, sớm đã không còn sức lực bảo vệ Cố Thanh Hy.

Mấy lần ba người suýt bị dây mềm cắt trúng, chính Cố Thanh Hy vung kiếm đánh văng nó và cứu họ khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Vừa rồi là ba ông lão bảo vệ Cố Thanh Hy.

Bây giờ cục diện đã đảo ngược.

Một thiếu nữ trẻ trung như Cố Thanh Hy, toàn thân đẫm máu, nhuyễn kiếm trong tay vung lên thành thạo như nước chảy mây trôi. Nàng xuyên thẳng qua trong trận Nhu Tràng, dùng cả cơ thể mình thề phải bảo vệ ba ông lão.

Tất cả mọi người của sơn trang Thu Phong đều xúc động.

Ba ông lão cũng xúc động.

Mắt họ đỏ lên, hét lớn: “Chúng ta sắp không chịu nổi nữa, cô đừng lo cho ta, hãy tự bảo vệ mình trước đi!”

Cố Thanh Hy cắn chặt răng, mặc cho tia sáng từ dây mềm cắt vào người mình, mặc cho máu nhỏ giọt xuống, chỉ kiên định đáp: “Trận pháp là do ta khởi động, ta có trách nhiệm bảo vệ các ông”.

“Cô là vương phi, chúng ta chỉ là thuộc hạ, bảo vệ cô là trách nhiệm của chúng ta, cô hoàn toàn không cần phải lo cho chúng ta!”

“Đúng vậy, trong bụng cô còn có con của vương gia. Nếu cô xảy ra chuyện gì, dù chúng ta có xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi gặp vương gia”.

“Nói nhảm nhiều như thế làm gì, hướng Đông Bắc của trận pháp khá yếu, các ông chạy qua hướng Đông Bắc hết đi”.

Lúc nói, nàng đánh bay toàn bộ dây mềm để tạo thành một khu vực an toàn cho họ, còn một mình nàng thì ngăn cản tất cả những sợi dây mềm chằng chịt đang đánh tới.

Sở dĩ nó được gọi là dây mềm bởi vì nó không nổi bật, giống như dây đàn nhưng độ mềm và dẻo vô cùng cao, ngay cả kiếm sắt đen cũng chưa chắc có thể chém đứt nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play