“Có lẽ là ông trời cố ý làm sợi dây chuyền đó rơi vào tay Cố Thanh Hy”.

“Vậy chúng ta không đi lấy lại sao ạ?”

“Không cần, lấy lại thì có thể làm được gì, người ai gia quan tâm có thể trở về không? Đại nạn của Ngọc tộc sẽ không thay đổi vì một sợi dây chuyền”.

Thái Hậu cô đơn rời đi.

Đương Đương công chúa nghe mà rối như tơ vò, hoàn toàn không biết rốt cuộc bà ta đang nói gì.

Nàng ta chỉ biết rằng hình như mình lại làm mất một món đồ vô cùng quan trọng.

Lúc trước ngọc Nguyệt Nha bị nàng ta làm mất, mẫu hậu rất tức giận.

Bây giờ dây chuyền bị nàng ta làm mất, mẫu hậu lại khổ sở.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Thanh Hy không trở về phủ Dạ Vương mà đi thẳng đến học viện Hoàng gia.

Theo nàng thì học viện Hoàng gia an toàn hơn phủ Dạ Vương, ít nhất nơi này không có quá nhiều người giám thị nàng.

Trong một ngôi lầu các ở học viện Hoàng gia, sau khi xác nhận an toàn, Cố Thanh Hy trầm giọng gọi: “Phù Quang”.

“Có thuộc hạ”.

“Ở ngoài canh chừng, bất kỳ kẻ nào đến gần cũng phải báo cho ta biết”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy lấy la bàn và đôi mắt trái tim từ trong nhẫn không gian ra.

Nàng run rẩy đặt đôi mắt trái tim vào lỗ khoá của la bàn.

Một tiếng “răng rắc” vang lên.

La bàn chuyển động.

Một vòng, hai vòng, ba vòng, mười vòng, năm mươi vòng, một trăm vòng...

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Các hoa văn trên la bàn thay đổi và chuyển sang màu vàng kim.

Cố Thanh Hy mừng rỡ.

Nàng đã đoán đúng.

Sợi dây chuyền đôi mắt trái tim này chính là mắt của la bàn.

Tốc độ đó nhanh đến mức khó tin, Cố Thanh Hy hoàn toàn không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng vàng càng lúc càng sáng.

May mà bây giờ đang là ban ngày, nếu không thì động tĩnh lớn thế này chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện.

Cuối cùng.

La bàn không chuyển động nữa.

Ánh sáng cũng tắt.

Hoa văn và hình vẽ trên la bàn cũng khác so với trước, điểm giống nhau duy nhất là trên la bàn vẫn còn ba lỗ khoá hình trái tim.

Dưới mắt của la bàn xuất hiện một hình vẽ.

Trên hình vẽ, bách tính thờ quạ đen là chim thần, tất cả họ đều quỳ rạp trên một đàn tế bằng đá ngũ sắc.

Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm hình vẽ hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì.

“Phù Quang, ngươi vào đây”.

“Chủ tử, người gọi ta”.

“Ngươi xem thử xem có biết hình vẽ này đang chỉ chỗ nào không?”

Phù Quang nghiêm túc quan sát, một lát sau hắn ta lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, hay là để thuộc hạ vẽ nó lại rồi sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu điều tra nhé?”

“Cũng được, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài”.

“Vâng”.

Phù Quang đang định rời đi thì chợt nghĩ tới gì đó, hắn ta quay lại: “Đúng rồi, chủ tử, mặc dù thuộc hạ không biết đây là đâu, nhưng cấm địa của Ma tộc có rất nhiều quạ đen, có lẽ đó là nơi có nhiều quạ đen tập trung nhất thiên hạ. Hơn nữa, nghe nói các tiền bối Ma tộc rất kính sợ quạ đen, nhưng mấy trăm năm trở lại đây, Ma tộc đã không còn thờ phụng quạ đen nữa”.

“Vậy nên ý của ngươi là nơi mà hình vẽ này chỉ rất có thể là Ma tộc?”

“Thuộc hạ không dám chắc chắn, nhưng quả thật Ma tộc có khả năng rất lớn”.

Cố Thanh Hy khoanh tay trước ngực, một tay sờ cằm theo thói quen. Nàng đi vòng quanh la bàn ba vòng, cuối cùng quyết định lỗ khoá hình trái tim tiếp theo, kiên quyết bảo: “Vậy thì mục tiêu tiếp theo của chúng ta là đến Ma tộc tìm chìa khoá hình trái tim”.

“Chủ tử, Dạ Vương sai người canh giữ người chặt chẽ như thế, chúng ta phải tới Ma tộc bằng cách nào? Hơn nữa gần đây Ma tộc đang giao chiến với Sở Quốc nên rất rối loạn, tổng bộ Ma tộc cũng không dễ vào”.

“Tu La Môn ăn không ngồi rồi à?”

Một câu khiến Phù Quang không biết nên đáp thế nào.

Hắn ta theo chủ tử, hành động một mình đã quen, sao lại quên mất chứ?

Cố Thanh Hy đang định cất la bàn thì hoa văn trên la bàn đột nhiên thay đổi, hai lỗ khoá hình trái tim khác xuất hiện hai hình vẽ khác.

Hai hình vẽ này càng kì lạ hơn.

Một hình vẽ là ngọn núi hình kiếm, đỉnh núi như một thanh kiếm sắc bén chĩa thẳng lên trời.

Hình còn lại là một cây trâm cài tóc, thân cây trâm trắng như tuyết, đầu trâm có hai con bướm bay cạnh nhau, phía dưới con bướm treo những viên ngọc.

“Ngươi đã nhìn thấy ngọn núi hình kiếm và cây trâm cài này bao giờ chưa?”

“Chưa ạ”.

Phù Quang lắc khuôn mặt tuấn tú.

Ngọn núi hình kiếm còn dễ, chỉ cần đi tìm dựa theo ngọn núi đó là được.

Nhưng cây trâm cài tóc là thế nào, dù sao thì cũng không thể là một ngọn núi hình trâm cài được.

“Sai người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu đi điều tra, nhất định phải nhanh, Thần Phi đại ca nói thời gian không còn nhiều nữa, mỗi một khắc trôi qua, huynh ấy sẽ nguy hiểm hơn một phần”.

Nàng rất muốn tập hợp đủ bảy viên Long Châu ngay bây giờ.

Nhưng điều đó quá khó, một viên Long Châu thôi đã cần phải tìm nhiều bộ phận như thế.

Hơn nữa mỗi bộ phận đều được để lại từ mấy nghìn năm trước, nàng cố gắng lắm mới tìm được chút manh mối. Mấy nghìn năm trôi qua, hình dạng núi sông cũng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Choang choang choang...”

Tiếng chuông của học viện vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu.

Cố Thanh Hy nghe thấy âm thanh này, da đầu lại bắt đầu tê dại, nàng đang định rời khỏi học viện thì nào ngờ hạ nhân của học viện đi vào nhắc nhở.

“Dạ Vương phi, Thượng Quan phu tử bảo người đã trở về học viện thì mời người đi học, chưa đến giờ tan học, người không được phép rời khỏi học viện”.

“...”

Nàng đã trốn học lâu thế rồi, nên đuổi học nàng mới đúng chứ?

Tại sao còn bắt nàng đi học?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play