Hắn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân có thể bắn cung một cách nhẹ nhàng như thế.

Không biết Cố Thừa Tướng bị làm sao, có một nữ nhi hoàn hảo thế này mà không giữ lại làm phi tử cho hắn, lại xúi giục hắn gả nàng cho Dạ Vương.

Mũi tên thứ bảy.

Thái Hậu ngày càng giận dữ.

Nữ nhân này càng lợi hại thì càng nguy hiểm.

Một Dạ Mặc Uyên đã khó đối phó rồi, bây giờ lại có thêm một Cố Thanh Hy.

Mũi tên thứ tám.

Cố Thừa Tướng hoá đá, gần như không dám tin đó là nữ nhi ruột thịt của ông ta.

Mũi tên thứ chín.

Cố Sơ Vân cắn đôi môi đỏ, trong mắt tràn đầy sự ghen tị.

Mũi tên thứ mười…

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi người trong yến hội mãi không thể lấy lại tinh thần.

Cuối cùng vẫn là thái giám hô to một tiếng, khiến mọi người hoàn hồn.

“Dạ Vương phi, mười mũi tên đều trúng tâm bia”.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau đó, Đương Đương công chúa mới hét to: “Ngươi giở trò”.

Cố Thanh Hy xoè tay, tỏ vẻ vô tội: “Đương Đương công chúa, cô lại bắt đầu chơi xấu rồi, ta giở trò bao giờ, cô nói ta nghe thử xem, ta mời người bắn giúp ta hay mời người nhặt mũi tên lên, cắm vào bia vậy?”

Đương Đương công chúa nghẹn họng.

Không ít người lên tiếng chỉ trích nàng ta.

Lúc trước nàng ta nhiều lần tỷ thí với Cố Thanh Hy, đều thua trong tay Cố Thanh Hy, hơn nữa nàng ta cũng nhiều lần chơi xấu nói người khác gian lận.

Có giở trò hay không, tất cả mọi người đều thấy rõ.

Liễu Nguyệt Vu Huy sùng bái nói: “Lão đại, chúng ta luôn cho rằng cô chỉ giỏi văn thôi, không ngờ cô bắn tên cũng lợi hại như thế, khi nào rảnh cô có thể dạy cho chúng ta không, chúng ta cũng muốn thập tiễn thập trúng, không, là bách phát bách trúng”.

“Yên tâm, thời gian thì có nhiều, đợi ngày mai rảnh, ta sẽ dạy cho các ngươi”, Cố Thanh Hy chớp mắt.

Đương Đương công chúa hét lên: “Vẫn còn một ván đấy, ngươi đắc ý cái gì, nếu đã tỷ thí bắn cung, đương nhiên bản công chúa sẽ không nuốt lời đi tỷ thí cái khác, ván thứ ba vẫn là bắn cung”.

“Được, tỷ thí thế nào”.

“Ta muốn thêm mười vòng lửa, vòng lửa bùng cháy, ngươi cưỡi ngựa, người và ngựa đều phải vượt qua mười vòng lửa, hơn nữa bắn mười mũi tên cùng một lúc, tất cả đều phải bắn trúng tâm bia”.

“Có nghĩa là ta bắn mười mũi tên cùng một lúc, chỉ cần bắn một lần là được?”

“Sai, một lần mười mũi tên, ta muốn ngươi bắn mười lần, một trăm mũi tên, mỗi lần bắn cả người và ngựa đều phải chạy qua mười vòng lửa”.

Nghe nàng ta nói thế, có không ít người nổi giận.

Hành động này của Đương Đương công chúa đúng là quá đáng.

Ngay cả chiến thần Dạ Mặc Uyên cũng rất khó làm được, huống hồ là một nữ nhân.

Liễu Nguyệt Vu Huy là hai người nổi giận đầu tiên: “Công chúa, sao cô làm khó người khác thế, ai không biết ngựa sợ lửa, vòng lửa cháy như thế, sao ngựa dám nhảy qua chứ”.

“Đúng thế, hơn nữa cô còn muốn nàng bắn một lúc mười mũi tên. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đừng nói là mười mũi tên, dù bắn cùng lúc ba mũi tên cũng chưa chắc nàng có thể căng cung, rõ ràng là cô đang làm khó người khác”.

“Nếu nàng không làm được thì có thể chịu thua mà, bản công chúa cũng đâu ép nàng”.

“Cô…”

Liễu Nguyệt Vu Huy tức giận đến mức muốn liều mạng với nàng ta.

Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu họ, bảo họ đừng kích động, sau đó thoải mái nói: “Nếu công chúa đã có hứng thú, vậy ta sẽ chơi với công chúa, hầy, nếu ta thua, mong công chúa có thể nương tay”.

Mọi người bàn tán xông xao.

“Nữ nhân này điên rồi ư, biết rõ chắc chắn sẽ thua mà còn muốn làm mất mặt, chịu thua luôn không phải sẽ tốt hơn, đỡ phải mất mặt sao”.

“Có lẽ nàng cho rằng nàng vẫn có thể thắng”.

“Đùa à, độ khó cao như thế, sao nàng có thể làm được, nếu nàng làm được, ta chém đầu làm bóng cho các người đá”.

“Không thể nói thế được, biết bao nhiêu lần mọi người đều nghĩ Dạ Vương phi không làm được, nhưng nàng đều làm được, lần này, có lẽ nàng thật sự có thể tạo nên kỳ tích”.

“Vậy ngươi tin rằng nàng có thể làm được không?”

“Việc này… trước mắt vẫn còn chưa tin”.

“Đấy!”

Dạ Hoàng cau mày, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hay là thôi đi, hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa, máu đao múa cung có gì vui đâu, còn không bằng xem ca múa”.

“Hoàng huynh, huynh là hoàng huynh của ai vậy, trước đây lúc hoàng muội của huynh bị nàng ta ức hiếp thê thảm, sao không thấy huynh nói giúp. Muội mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là lễ trưởng thành của muội, muội muốn xem cưỡi ngựa bắn cung”.

Dạ Hoàng bị làm cho nghẹn họng.

Nếu hắn còn nói tiếp, thì mẫu hậu cũng sẽ có ý kiến với hắn.

Cố Thanh Hy hơi nhếch môi, xem như tiểu hoàng đế này cũng có chút lương tâm, biết bảo vệ nàng.

“Đa tạ Hoàng Thượng, nhưng đây là trò chơi giữa ta và Đương Đương công chúa, cứ để cho chúng ta chơi với nhau thôi”.

Nàng đã nói thế, trận tỷ thí thứ ba chỉ có thể tiếp tục bắt đầu.

“Dạ Vương phi muốn đích thân chọn ngựa hay để lão nô giúp người?”

“Ta sẽ tự chọn, nơi này có những con ngựa nào, dắt ra cho ta xem”.

Mấy thái giám nghe lệnh đi dắt ngựa, ngựa dắt tới đều vừa gầy vừa đen, không có chút tinh thần, vừa nhìn đã biết là ngựa loại hai.

Vu Huy lại nổi giận: “Hiếp người quá đáng, trong cung giống ngựa nào mà không có, nhưng các ngươi lại chỉ dắt mấy con ngựa không già thì trẻ không gầy thì ốm này ra”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play