Tay cầm tách trà của Dạ Mặc Uyên cũng hơi lung lay.
Họ đã gặp rất nhiều linh dược nhưng chưa bao giờ gặp linh dược với quy mô nhiều như vậy.
Ngay cả Đan Hồi cốc cũng khó có thể lấy ra được nhiều như vậy.
Hơn nữa chỉ mới ngửi linh khí nồng đậm kia, họ đã cảm thấy toàn thân thoải mái, mơ hồ có cảm giác đột phá.
Rốt cuộc là thuốc gì mà lại có thể toả ra linh khí nồng đậm như vậy?
Tiểu Lộ cầm lấy một chai mở nắp ra, khẽ nhướng mày: “Đan Tẩy Tuỷ? Mặc dù chỉ là trung đẳng nhất phẩm nhưng hơn ở số lượng nhiều, cũng không tệ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, trên khoé mắt có ý cười.
“Có bán được không?”, Cố Thanh Hy xấu hổ hỏi, những viên đan Tẩy Tuỷ này đều do nàng luyện chế bừa từ dược liệu thừa.
Ban đầu nàng định vứt đi, nhưng nghĩ lại thì quyết định dùng để luyện tập, tránh lãng phí một chút vật liệu.
“Đương nhiên là được, chẳng qua phòng đấu giá chúng ta sẽ lấy hai mươi phần trăm tiền hoa hồng, Cố cô nương cũng biết điều này chứ nhỉ?”
“Trước đây không biết, bây giờ thì biết rồi. Tiểu Lộ tỷ tỷ, ta coi tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, tỷ xem chúng ta có duyên như thế, giảm giá cho ta một chút đi”.
“Mười phần trăm, chúng ta lấy mười phần trăm”.
“Mười phần trăm còn nhiều quá, giảm thêm đi ạ”.
“Giảm thêm nữa sẽ gãy xương mất”.
“Gãy xương thì cứ nối lại là được. Tỷ nhìn này, tất cả đều là linh dược thượng phẩm, với lại mỗi chai đều đầy, tỷ cũng ít khi gặp được khách hàng tốt như ta mà đúng không?”
Tiểu Lộ phụt cười, cầm chai thuốc hàng thứ hai lên mở nắp ra, trong chai toả ra linh khí còn nồng đậm hơn cả đan Tẩy Tuỷ.
“Đan Bồi Nguyên, thượng đẳng nhất phẩm. Đan dược này không tệ, có thể bán với giá cao, hơn nữa số lượng còn rất nhiều”.
“Đó là đương nhiên, ta mang đến cho tỷ nhiều thứ tốt lắm đấy”.
Tiểu Lộ lại mở loại thứ ba ra, linh khí nồng đậm hơn xộc vào mũi, nàng ta lại kinh ngạc: “Đan Cực Thiên, đây là đan dược nhị phẩm”.
Dạ Mặc Uyên nhíu mày.
Trên bàn xếp đầy những chai thuốc, hơn nữa còn có không ít loại thuốc khác nhau, mỗi loại thuốc có ít nhất một hàng. Nói cách khác, mỗi chai thuốc có màu sắc khác nhau đều đựng đan dược khác nhau?
Nàng lấy đâu ra nhiều đan dược như thế?
“Tiểu Lộ tỷ tỷ, giảm thêm đi mà”.
Tiểu Lộ cười, trên mặt còn giữ vẻ kinh ngạc: “Nhiều thứ tốt như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ sẵn sàng giảm thêm cho người. Cố cô nương, chúng ta giảm năm phần trăm cho người, đây là cái giá mà phòng đấu giá Phong Tương chưa bao giờ có”.
Cố Thanh Hy kéo tay áo Tiểu Lộ, nũng nịu nói: “Ai da, Tiểu Lộ tỷ tỷ, tỷ xem những đan dược khác trước đã, đừng quyết định nhanh như thế”.
Tiểu Lộ nghi hoặc.
Có thể luyện chế ra đan dược nhị phẩm đã nghịch thiên lắm rồi, lẽ nào nàng còn có đan dược tam phẩm?
Mở nắp chai ra, Tiểu Lộ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Tam phẩm, thật sự là tam phẩm... Hơn nữa còn là trung đẳng.
Nàng ta run rẩy mở một chai khác, lại là trung đẳng tam phẩm.
Mặc dù cùng là đan dược tam phẩm, nhưng thượng đẳng và trung đẳng lại khác biệt một trời một vực.
Tiểu Lộ tiếp tục mở ra, không ngờ là...
Tứ phẩm...
Trời ạ...
Đã bao nhiêu năm rồi nàng ta chưa được nhìn thấy đan dược tứ phẩm?
Trong thiên hạ không có được mấy vị luyện đan sư có thể luyện ra đan dược tứ phẩm thì phải?
Không chỉ Tiểu Lộ kinh ngạc không nói nên lời.
Dạ Mặc Uyên cũng suýt làm rơi tách trà trong tay.
Hắn không ngờ nàng lại mang theo nhiều đan dược thượng đẳng như vậy. Nàng có biết nếu việc này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ đi cướp đan dược của nàng, đến lúc đó nàng sẽ không còn giữ được cái mạng nhỏ của mình không?
Những viên đan dược này là ai cho nàng?
Hay là mấy ngày trước, nàng chăm chỉ xử lí dược liệu là để luyện chế những thứ này?
Khả năng không lớn lắm, không phải ai cũng có thể luyện chế đan dược, mà nàng thậm chí còn không có sư phụ, chỉ dựa theo phương thuốc trên một cuốn sách cổ da dê thôi.
Tiểu Lộ ngạc nhiên: “Cố cô nương, sau lưng người có đại sư luyện đan phải không? Không biết người có thể giới thiệu vị đại sư luyện đan đó cho phòng đấu giá Phong Tương chúng ta không?”
“Vậy tỷ định báo đáp ta như thế nào?”, Cố Thanh Hy nghịch đan dược trên bàn.
Tiểu Lộ hờn dỗi, nhưng trên khuôn mặt nghiêng nước nghiên thành lại tràn đầy ý cười: “Nhìn người kìa, có nhiều linh đan diệu dược như thế mà còn để bụng chút tiền hoa hồng này. Ba phần trăm, phòng đấu giá Phong Tương chúng ta chỉ lấy ba phần trăm”.
“Tiểu Lộ tỷ, tỷ không được tình nghĩa lắm đâu đấy, lãi ít thu nhiều, tỷ có biết ba phần trăm vẫn có thể kiếm rất nhiều tiền không? Đế đô chúng ta còn một phòng đấu giá khác tên là gì nhỉ, phòng đấu giá Mẫu Đơn, tên rất tầm thường nhưng hình như thực lực rất lớn. Tỷ có tin nếu ta mang những đan dược này đến phòng đấu giá Mẫu Đơn, họ chắc chắn sẽ không lấy nhiều như vậy không? Dù sao tất cả những thứ này đều là đồ tốt mà”.
Tiểu Lộ cắn răng: “Hai phần trăm, không thể ít hơn nữa”.
“Hai phần trăm, vẫn quá đắt. Tiểu Lộ tỷ, ta thấy tỷ hoàn toàn không coi ta là muội muội. Ta nghèo như thế này, sao tỷ lại nhẫn tâm lấy số tiền đó của ta chứ?”
Cố Thanh Hy tủi thân chớp mắt, lã chã chực khóc, lén kéo áo Dạ Mặc Uyên để ra hiệu cho hắn hỗ trợ trả giá.
Dạ Mặc Uyên rút áo mình ra.
Hai phần trăm còn không biết dừng, còn muốn trả bao nhiêu nữa?
Hắn không trả được.
Hắn còn cảm thấy uất ức thay cho phòng đấu giá Phong Tương đây này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT