“Đem gốc san hô đỏ trăm năm do Lưu quốc công tặng, dạ minh châu, đá mắt mèo… cùng mang đến thưởng cho vương phi”.
“Còn nữa, đem toàn bộ lăng la tơ lụa tốt nhất của phường Vân Thiên cho vương phi”.
“Vương phi yêu tài phú, cũng yêu biệt trang cùng cửa hàng. Ngươi đến thành nam, mua hết toàn bộ khế đất của cửa hàng và biệt trang, đưa đến cho vương phi”.
Dạ Mặc Uyên vẫn còn nói liên thanh.
Giáng Tuyết nhịn không được nói xen vào: “Chủ tử, ngài đã ban thưởng cho vương phi rất nhiều rồi! Dù là hoàng thượng lấy hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu!”
Mà vương phi cũng chỉ là… thị tẩm cả đêm mà thôi.
Hơn nữa, người còn tỏ thái độ ương ngạnh và bá đạo, bắt chủ tử phải… nằm dưới.
Nói là thị tẩm, chẳng bằng nói chủ tử nhà bọn hắn thị tẩm cho nàng thì đúng hơn.
Chỉ thế thôi mà đã đòi nhiều vàng bạc tài bảo như vậy… cũng hơi quá rồi!
Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Vậy à?”
Sao hắn cứ có cảm giác còn thiếu rất nhiều nhỉ?
“Các ngươi nói xem, nữ nhân còn thích gì nữa? Đồ trang sức thì sao?”
Thanh Phong cũng nhịn không được nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, ngài đã đưa cho vương phi rất nhiều đồ trang sức rồi. Số… đồ trang sức kia ước chừng có thể chất đầy cả căn phòng đấy”.
“Thế à? Vậy trước mắt cứ thưởng những thứ… này đi”.
“Vâng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết rất không tình nguyện.
Thị tẩm một đêm thôi mà thưởng nhiều bảo bối như vậy, đúng là mới nghe lần đầu, trước nay chưa từng có, thật không biết chủ tử nghĩ như thế nào nữa.
Nếu lan truyền ra ngoài, e là chuyện này sẽ khiến thiên hạ rúng động.
Càng nghĩ, Thanh Phong và Giáng Tuyết càng cảm thấy nuối tiếc.
Dạ Mặc Uyên nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười tươi rói, trong đầu hắn không ngừng nhớ đến cảm giác đêm qua.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Dạ Mặc Uyên như mở cờ trong bụng, hắn bắt đầu nghiên cứu xem tiếp theo nên làm thế nào để giành quyền chủ động, hoàn toàn chinh phục Cố Thanh Hy.
Trong tẩm cung.
Cố Thanh Hy không ngủ được, nên bảo Thu Nhi rửa mặt và thay quần áo cho mình.
Vẻ mặt Thu Nhi tràn đầy phấn khích, so với Cố Thanh Hy, nàng ta còn kích động hơn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng ở cùng phòng với vương gia rồi. Thu Nhi đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu!”
“Sau này, người chính là nữ chủ nhân chính thức của phủ Dạ vương, cũng là vương phi chân chính của vương gia. Người vẫn nên kiềm chế bản tính của mình một chút, sau này sống với vương gia thật tốt!”
Cố Thanh Hy cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, mong chờ tấm da dê cổ kia.
Nàng hồi hộp đến mức liên tục xoa tay, chỉ hi vọng bên trong tấm da dê đó có ghi chép tung tích của Long Châu. Nếu không nàng thật sự không biết phải đi đâu để tìm Long Châu nữa.
Thấy vậy, Thu Nhi không nhịn được, che miệng cười trộm.
“Tiểu thư, xem người khẩn trương kìa! Vương gia yêu thích người như vậy, chắc chắn không nỡ để người thiệt thòi đâu, người cứ yên tâm. Theo Thu Nhi đoán, lát nữa, chắc chắn vương gia sẽ cho người mang lễ vật ban thưởng đến”.
“Hi vọng là thế!”
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã đến.
“Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương, vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Thanh Phong, có phải vương gia bảo ngươi mang lễ vật ban thưởng đến không?”
“Đúng vậy, vương gia…”
“Được rồi, ngươi bắt đầu luôn đi, vương gia ban thưởng những gì? Mau lấy ra đây!”
“Vâng…”, Thanh Phong bĩu môi, chưa từng thấy vương phi gấp gáp như vậy.
“Vương gia ban thưởng 2 viên dạ minh châu ngàn năm, một cặp san hô đỏ trăm năm, một đôi ngọc Quan Âm, một rương đá mắt mèo, ngàn lượng vàng, mười hai rương lăng la tơ lụa của phường Vân Thiên…”
Xì…
Cứ nghe được một câu, đám người bên cạnh lại há hốc mồm kinh ngạc.
Dạ minh châu ngàn năm?
San hô đỏ trăm năm?
Còn có vải vóc của phường Vân Thiên?
Đây đều là những lễ vật cực kỳ khó tìm đấy, người bình thường dù có tiền cũng không mua được.
Vương gia ban thưởng quá nhiều, khiến Cố Thanh Hy cũng ngơ ngác.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại ra tay xa xỉ như thế, quả không hổ là Chiến Thần.
“Vương gia ban thưởng mười hai rương trang sức của Thúy Ngọc Hiên, sáu rương tranh chữ và đồ cổ, tám tòa biệt tram ở thành nam, ba mươi sáu gian cửa hàng ở thành bắc…”
Xì…
Toàn trường vang lên âm thanh hít khí lạnh. .
Truyện Tổng TàiTrang sức của Thúy Ngọc Hiên chính là trang sức tốt nhất trong thiên hạ đấy, nó đại biểu cho thân phận. Ở đế đô, thậm chí toàn bộ người trong thiên hại đều lấy làm vinh hạnh khi đeo đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên.
Lại nói, giá đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên cũng cao đến mức không hợp lẽ thường, vậy mà vương gia lại tặng một lần mười hai rương.
Cái này… hào phóng quá đi mất!
Còn có tám tòa biệt trang, ba mươi sáu gian cửa hàng, bọn họ có nghe lầm không?
Phố buôn bán ở thành Bắc vốn là nơi phồn hoa nhất đế đô, một con phố có giá trị ngàn vàng đấy.
Vương gia tặng một lần ba mươi sáu gian cửa hàng.
Cái này… quá khoa trương!
Hoàng thượng cưới hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu.
Xem ra, trong suy nghĩ của vương gia, địa vị của vương phi thật sự không thể lay chuyển.
Tuy Cố Thanh Hy rất kinh ngạc khi thấy Dạ Mặc Uyên tặng cho nàng nhiều thứ như vậy, nhưng thứ mà nàng quan tâm lại là tấm da dê cổ.
Nàng vội bước đến trước đống rương tranh chữ và đồ cổ, mở chúng ra.
Tranh chữ cổ bên trong đều do danh nhân tiền triều lưu lại, mỗi một bức đều có giá trị không thấp hơn một tòa biệt trang, nhưng Cố Thanh Hy lại chẳng chút quan tâm, nàng lấy đồ cổ ra, lần lượt mở từng bức tranh, rồi lại ném chúng sang một bên.
Xì…
Thấy vậy, tim mọi người vọt thẳng lên cổ họng.
Lỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?
Thanh Phong đau lòng, vội la lên: “Vương phi nương nương, người nhẹ tay một chút, những… bức tranh chữ này chỉ có duy nhất một bộ trong thiên hạ thôi đấy, giá trị…”
“Thứ ta muốn đâu?”
“Hả… vương phi muốn cái gì?”
“…”
Cố Thanh Hy hận không thể tát cậu ta một cái.
“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”
Bằng không thì nàng muốn cái gì?
Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?
Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.
Một khắc cũng không muốn!
Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.
“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”
Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.