Sắc mặt âm trầm của Dạ Mặc Uyên dần dần tốt lên, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

“Có chỗ nào không khỏe không?”

Đại phu nói trong cơ thể nàng có mấy luồng chân khí không ngừng kéo xé nàng, chẳng lẽ là sức mạnh của Tuyết Tinh Hạch vẫn chưa bị nàng hấp thu?

Nghĩ đến sau khi Cố Thanh Hy nuốt nhầm Tuyết Tinh Hạch, cơ thể có mấy luồng chân khí không ngừng đâm ngang đâm dọc trong người nàng. Hắn trị thương cho nàng, kết quả nội lực bị nàng hút hết một nửa, dẫn đến công lực của hắn giảm mạnh.

Dạ Mặc Uyên không thể không tin vào lời đại phu.

Cũng âm thầm quyết định, đợi ngày mai nàng dậy sẽ mời thái y đến bắt mạch đàng hoàng cho nàng.

Cố Thanh Hy duỗi lưng, không vui nói: “Đương nhiên là không khỏe, trên dưới toàn thân, trong ngoài đều không khỏe, nhất là trái tim này càng không khỏe”.

“Bản vương đã trách lầm nàng rồi, nhưng sau này nàng vẫn phải ăn nhiều một chút, xem đứa con trong bụng nàng nhỏ chưa kìa, người không biết còn tưởng bản vương ngược đãi nàng”.

Dạ Mặc Uyên lại lần nữa nhìn vào bụng nàng, trong lòng vẫn nghi hoặc.

Cố Thanh Hy vén áo lên, dứt khoát để hắn nhìn một cách quang minh chính đại: “Nó chỉ ăn không lớn, ta cũng không có cách nào, có bản lĩnh thì chàng tự chui vào bụng ta hỏi nó xem”.

Thanh Phong lau mồ hôi lạnh.

Ngữ khí Vương phi nói chuyện cũng ghê quá.

Tốt xấu gì chủ tử cũng là chiến thần, chút mặt mũi cũng không để cho ngài.

“Nếu đứa trẻ trong bụng nàng vẫn ổn, vì sao lại sợ đại phu bắt mạch?”

“Lắm lời, ba bốn mươi đại phu đấy, mỗi người bắt mạch một lần thì phải tốn bao nhiêu thời gian? Căn phòng này cũng chỉ lớn có bằng đấy, chàng không phiền, ta cũng phiền”.

Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra, đi vào tẩm cung của mình.

May là nhẫn không gian của nàng vẫn còn một vài thuốc khác, nhiều loại thuốc trộn lẫn với nhau, tạo thành ảo giác mạch tượng trong cơ thể hỗn loạn, nếu không, cửa ải này không qua được rồi.

Nàng nhất định phải mau chóng tìm cơ hội để đứa bé trong bụng bị “sảy”, nếu không, sớm muộn nàng cũng chết trong lời nói dối này.

Dạ Mặc Uyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, đau lòng lập tức biến mất.

“Dặn dò thuộc hạ, hầu hạ Vương phi cho tốt, chỉ cần là thứ nàng muốn, tất cả đều cho nàng”.

“Vâng”.

Trong Noãn Các.

Cố Thanh Hy ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa.

Thu Nhi huyên thuyên nói một hồi.

“Tiểu thư, người biết không, Vương gia thật sự rất tốt với người. Thời gian người không có ở đây, Vương gia phái rất nhiều người đi tìm, nóng lòng suýt chết”.

“Noãn Các mà người ở, một ngày Vương gia đến mấy lượt. Vương gia còn hỏi Thu Nhi nhiều lần về những chuyện lúc nhỏ của tiểu thư”.

“Trước kia Thu Nhi cảm thấy Trạch Vương tốt, bây giờ Thu Nhi cảm thấy Dạ Vương còn tốt hơn Trạch Vương. Dạ Vương ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài trông có vẻ hung ác, thật ra tấm lòng Dạ Vương rất tốt”.

“Tiểu thư, người có nghe Thu Nhi nói không?”

Cố Thanh Hy bỗng bừng tỉnh, ngạc nhiên hoàn hồn lại.

“Ngươi nói gì?”

“Tiểu thư, người làm sao vậy, vì sao Thu Nhi cảm thấy lần này người trở về tâm sự nặng nề, còn buồn bực không vui? Tiểu thư, có phải người có tâm sự gì không?”

“Thu Nhi, ngươi có biết bình thường Vương gia cất món đồ quý giá nhất ở đâu không?”

“Chuyện này… Thu Nhi cũng không rõ lắm, nhưng Thu Nhi nghe nói, món đồ quý giá trong phủ Dạ Vương không phải ở Tàng Bảo Các, mà là ở thư phòng, hoặc ở nơi mà Vương gia sống. Tiểu thư, người hỏi chuyện này làm gì? Có phải nhắm được bảo bối gì của Vương gia không? Bây giờ Vương gia sủng ái người như vậy, chỉ cần người lên tiếng, không chừng Vương gia sẽ tặng cho người đấy”.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhìn về phía Hàn Thủy Các.

Chỉ cần nàng lên tiếng thì sẽ tặng cho nàng sao?

Khi xưa, nàng cũng từng đòi Dạ Mặc Uyên cuốn sách da dê ở hội đấu giá Phong Tương, nhưng Dạ Mặc Uyên từ chối thẳng.

Lúc đó, nàng muốn có cuốn sách da dê chỉ vì tò mò tọa độ tiếng Anh trong cuốn sách da dê.

Dạ Mặc Uyên có cho nàng hay không, nàng cũng không có tổn thất gì.

Nhưng bây giờ…

Cuốn sách da dê rất có khả năng liên quan đến Long Châu, mà nghìn vạn người dân của Ngọc tộc vẫn đang đợi nàng tìm đủ bảy viên Long Châu.

Đến đòi thẳng Dạ Mặc Uyên, ngộ nhỡ Dạ Mặc Uyên lại từ chối lần nữa, hoặc là giấu cuốn sách da dê đi thì phải làm sao?

Nàng không cược nổi.

Chuyến đi đến Ngọc tộc, gánh nặng trên vai nàng đã nặng thêm rất nhiều.

Bao nhiêu chuyện thê thảm xảy ra ở Ngọc tộc vào tối mười lăm, mỗi một cảnh tượng giống như khắc sâu vào trong đầu nàng.

Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng nàng lại không khỏi đau đớn.

“Tiểu thư, người sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại lần nữa mở mắt ra, những cảm xúc tệ hại đó đều tan biến.

“Giúp ta thay quần áo”.

“Vâng”.

“Mặc bộ đó”.

“Tiểu thư, đêm đã khuya, người không nghỉ ngơi sao?”

“Không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo”.

“Người ở bên ngoài bôn ba vất vả lâu như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi sớm thì hơn. Cho dù người không yêu bản thân cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng nữa”.

“…”

“Tiểu thư, có phải vì Vương gia không đến Noãn Các nghỉ ngơi nên tâm trạng người không tốt không? Hay là Thu Nhi đi mời Vương gia đến đây”.

“Ta nói cái miệng ngươi suốt ngày huyên thuyên không ngừng, ngươi không mệt sao?”

“Tiểu thư…”

“Im miệng, không được nói chuyện, càng không được đi theo”.

Cố Thanh Hy trừng mắt nhìn Thu Nhi, dựa theo ký ức của mình đi đến Tàng Bảo Các.

Thu Nhi không hiểu ra sao, lần này tiểu thư quay về uống nhầm thuốc rồi sao? Sao đột nhiên lại hung dữ với nàng ta như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play