Sáng sớm có tin đồn chiến thần vương gia sủng thê vô độ, Dạ Vương phi muốn gì, chiến thần cũng sẽ đưa thứ đó đến tay nàng ngay lập tức.
Nhưng họ đâu có nghe nói chiến thần vương gia sợ thê tử của mình?
“Đùa bỡn vương phi của bản vương thì chỉ có một kết cục, đó là chết”.
“Vương gia, ta là tam công tử của An quốc công, ngươi... ngươi không thể giết ta. Cha ta là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là quan... Phụt...”
An tam công tử còn chưa dứt lời, Giáng Tuyết đã giơ tay lên chém đầu hắn ta.
“Sau này ai dám bất kính với vương phi, đây sẽ là kết cục”, Giáng Tuyết cảnh cáo.
Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đám hạ nhân phủ An Quốc Công nơm nớp lo sợ, nổi giận không được, không nổi giận cũng không được, chỉ có thể đứng co ro ở đó.
Dạ Mặc Uyên đã dùng người mình chặn tầm mắt Cố Thanh Hy khi Giáng Tuyết ra tay giết An tam công tử, để nàng không nhìn thấy cảnh tượng máu me này.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng lên tiếng: “Về nói với An quốc công, trước khi báo thù cho con mình thì nên đếm thật kĩ phủ An Quốc Công có bao nhiêu cái đầu”.
Những lời của hắn không cần nói cũng đủ hiểu, nếu An quốc công muốn báo thù cho nhi tử của mình thì hắn sẽ giết sạch tất cả mọi người trong phủ An Quốc Công.
Giọng điệu này quá ngông cuồng.
Đó là nhi tử của An quốc công, hắn nói chém là chém, không nể mặt chút nào, hơn nữa còn ra tay ngay trong thành Đế Đô.
Điều quan trọng nhất là An quốc công được Hoàng Thượng mời đến, hành động này rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt Hoàng Thượng.
“Ra ngoài chơi lâu quá nên quên mất đường về nhà rồi à, sao còn không mau về nhà?”
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ cười, để mặc hắn kéo bàn tay nhỏ của mình trở về trước ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hâm mộ của mọi người.
Trong phủ Dạ Vương.
Không biết Dạ Mặc Uyên đã cho người chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn ngon từ khi nào. Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, có khoảng hai mươi tám món, tất cả đều là món nàng thích, có thể thấy được Dạ Mặc Uyên rất chu đáo.
Sau chuyến đi xóc nảy, nàng đã đói bụng cồn cào, lập tức bất chấp cầm đũa ăn ngốn nghiến.
Tiểu Cửu Nhi quấn trên cổ tay nàng vừa ngửi thấy mùi thịt thì nhảy cẫng lên, tham lam nhìn bàn đầy đồ ăn.
Cố Thanh Hy thấy nó há miệng bèn xách đuôi nó lên: “Chủ nhân đang ăn cơm, rắn không được chen vào”.
“Xì xì... Chủ nhân, người ta đói bụng”.
“Ngươi nói cho ta nghe xem có ngày nào mà ngươi không đói bụng không?”
“Nhiều đồ ăn thế mà, cô ăn không hết đâu, cho người ta một miếng đi, nhìn ánh mắt đáng thương của ta này”.
“Cút đi, đừng có giả vờ ngây thơ đáng thương”.
Cố Thanh Hy thẳng tay ném nó ra ngoài.
Từ khi rời khỏi Ngọc tộc, nàng chưa được ăn một miếng thịt nào, tất cả đều vào bụng nó.
Tất cả bạc nàng mang theo cũng mua thịt cho nó hết, ngay cả quần áo và trang sức của nàng cũng cầm cố để mua thịt, đến nỗi nàng phải bỏ ra mấy văn tiền mua bừa một bộ quần áo vải thô mặc, còn bị người khác tưởng là bần nữ nông gia đùa bỡn.
Tiểu Cửu Nhi xì xì bò qua, định nhân lúc Cố Thanh Hy không chú ý để ăn lén một miếng thịt.
Nào ngờ nó lại bị xách đuôi lên một lần nữa.
Người xách nó lần này không phải Cố Thanh Hy mà là Dạ Mặc Uyên.
Tiểu Cửu Nhi nổi giận, nhe răng trợn mắt với Dạ Mặc Uyên.
Chủ nhân xách đuôi nó thì cũng thôi, ngay cả tên thiếu gia ngu ngốc này cũng bắt nạt nó.
Nó là chủ của muôn thú, vua của các loài rắn đấy.
“Xì xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi vùng vẫy, nhưng không biết người nam nhân trước mặt lấy đâu ra sức lực, chỉ tiện tay nắm, nó dùng hết sức bình sinh cũng không thoát được.
Tiểu Cửu Nhi nổi giận, đang định biến thành mãng xà khổng lồ thì chợt nghe Dạ Mặc Uyên nói một câu.
“Giáng Tuyết, đi lấy mười con lợn nướng cho Tiểu Cửu Nhi ăn”.
Khuôn mặt đau khổ của Tiểu Cửu Nhi lập tức trở nên hớn hở.
Nó xì xì vài tiếng, khen ngợi: “Người tốt đây rồi, người tốt đây rồi”.
Cố Thanh Hy liếc xéo Tiểu Cửu Nhi, mắng một câu: “Không có khí phách”.
“Xì xì... Chủ nhân, người ta là rắn, không cần khí phách đâu”.
“Cút đi, ra ngoài đừng nói ngươi quen ta, ta sợ mất mặt”.
Xì xì xì...
Tiểu Cửu Nhi đắc ý vẫy đuôi, thoáng cái đã bò lên người Giáng Tuyết, đi theo hắn ta ăn lợn nướng.
Trước khi Cố Thanh Hy trở về, Dạ Mặc Uyên đã chuẩn bị đủ loại trách móc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói, thần sắc tiều tuỵ của nàng, không biết nàng đã không được ngủ ngon bao nhiêu ngày, tất cả giận dữ đều biến thành đau lòng.
Hắn nhẹ giọng: “Ăn từ từ thôi, không có ai giành với nàng đâu”.
Thanh Phong suýt ngã chổng vó.
Hắn ta tưởng mình nghe lầm.
Trước khi vương phi trở về, chẳng phải chủ nhân đã bảo sẽ băm nàng thành tám mảnh sao?
Mặc dù băm thành tám mảnh hơi khoa trương.
Nhưng chủ tử tức giận là thật.
Hắn ta cứ tưởng khi vương phi trở về sẽ không được yên.
Nhưng bây giờ...
Đây là tình huống gì?
Chủ tử còn tự tay lột tôm cho vương phi, lau vết bẩn trên khoé miệng nàng...
Này này này này...
Rốt cuộc ai mới là chủ tử thế?
Quả nhiên người đời nói nam nhân có thê tử sẽ thay đổi, câu này không sai chút nào.
Cố Thanh Hy nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Uyên.
Tên ngốc này trở nên ân cần như thế từ khi nào vậy?
Đừng nói là đang có ý đồ gì đấy nhé?
“À ừm... Vương gia, Long Châu không ở trong tay ta, người của Ngọc tộc đã lấy nó mất rồi. Về phần Ngọc tộc ở đâu thì ta cũng không biết, ta được đưa vào lúc hôn mê, lúc ra ngoài thì bị bịt mắt”.
Cố Thanh Hy phủi sạch mọi tội lỗi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT