Long Châu cũng không phải thịt, sao có thể nói tìm là tìm?
Nó đã sớm đi tìm rồi nhưng không thấy.
“Thứ nhất, ngươi không biết làm việc, thứ hai, không tìm được Long Châu, thứ ba, khẩu vị lại lớn, mỗi bữa ăn đều muốn thịt cá, ta nuôi ngươi làm gì?”
“Xì xì…”
Chủ nhân, ta sẽ bắt lợn rừng, bắt thỏ, còn có thể làm ổ chăn ấm.
“Cút”.
“Xì xì…”
Chủ nhân, ta còn có thể làm thú cưỡi cho cô.
“À… vậy bây giờ ngươi cõng ta thử xem”.
Ăn không đủ no, không còn sức.
“Vậy thì câm miệng!”
Tiểu Cửu Nhi nín thinh.
Ven đường, đột nhiên xuất hiện mấy con rắn. Tiểu Cửu Nhi giật mình, vội nhảy xuống, phát ra tiếng “xì xì”.
Cố Thanh Hy liếc nhìn chúng rồi ghìm cương ngựa.
Con nhóc này…
Đừng nói nhìn thấy rắn đực, không dời mắt được đấy nhé. Líu ríu nói gì không biết!
Đám rắn sặc sỡ kia rời đi.
Tiểu Cửu Nhi trườn về phía Cố Thanh Hy, vểnh cái đuôi lên dường như muốn tranh công với nàng, rồi viết xuống số 10.
Cố Thanh Hy nghiêm mặt nhìn.
“Mười cái đầu heo? Ồ, cho ta một lý do”.
“Xì xì…”
“Ta tìm được viên Long Châu thứ sáu rồi, nằm ở sông băng cực bắc”.
Cố Thanh Hy giật nảy mình.
“Ngươi nói gì? Chắc chắn đó là viên Long Châu thứ sáu?"
Chính xác, tiểu đồng bọn đã nói cho ta biết đấy, chắc chắn đúng.
“Lập tức đưa ta đi”.
Tiểu Cửu Nhi sững sờ.
Ta chỉ biết là ở cực bắc.
Nhưng sông băng cực bắc lớn như vậy, biết tìm đâu chứ?
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi cũng biết Long Châu quan trọng với ta như thế nào, nói tất cả những gì ngươi biết cho ta nghe”.
“Xì xì… A Hoa nói bạn của bạn của bạn của bạn của…”
Cố Thanh Hy cau mày: “Câm miệng, nói vào chuyện chính”.
“Được rồi được rồi, là tổ tiên của bạn A Hoa nói với nàng ấy rằng vùng đất cực bắc có Long Châu, có lẽ chính là viên Long Châu thứ sáu mà chủ nhân muốn tìm. Có điều chỗ đó quá lạnh, không thể tiến vào được, bọn họ chỉ nghe các đời tổ tiên truyền lại, rốt cuộc cũng không biết có hay không nữa”.
Cố Thanh Hy cảm giác có một bầy quạ đen vừa bay qua.
Đám… rắn này cũng có các đời tổ tiên? Cũng có thế hệ này đến thế hệ khác?
Móa, có phải nàng đã lý giải sai rồi không?
“Chủ nhân, cô không thể nhìn hẹp như vậy, rắn bình thường không mở linh khiếu, nhưng vẫn có rất nhiều rắn đã mở linh khiếu, trí lực không hề thấp hơn so với con người đâu!”
“Được, ngươi nói gì cũng được, giúp ta tìm viên Long Châu thứ sáu, đừng nói mười cái đầu heo, 100 cái hay thậm chí là 1000 cái cũng vẫn được”.
“Xì xì… thật ư?”
“Thật!”
“Ở vùng đất cực bắc”.
“Vùng đất cực bắc ở đâu?”
“Chính là trên sông băng ở vùng đất cực bắc”.
Kiên nhẫn của Cố Thanh Hy suýt bị con rắn ngu xuẩn này mài hết.
“Nói cụ thể, trên sông băng là ở chỗ nào?”
“Việc này… Tiểu Cửu Nhi cũng không biết, cái đó phải dựa vào chính chủ nhân, cô tự tìm đi vậy!”
“…”
Đùa nàng à?
Sông băng ở vùng cực bắc nhiều như vậy, lớn như vậy, bảo nàng đi đâu tìm?
“Ồ… đúng rồi, chủ nhân, A Hoa còn nói, cái sông băng kia dường như có rất nhiều động đá vôi, ở một đáy vực”.
Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, nhìn về phía cực bắc.
Sông băng?
Hang động đá vôi?
Đáy vực?
Kỳ quái… dường như nàng từng thấy bản đồ sông băng ở nơi nào đó rồi!
Không bao lâu sau, Cố Thanh Hy vỗ đùi.
Nàng nhớ ra rồi.
Lúc ở hội đấu giá, Dạ Mặc Uyên đã đấu được một tấm da dê cổ.
Tấm da dê cổ kia có tọa độ thời hiện đại, và dường như trên đó có thể hiện một dòng sông băng.
Lúc đó, nàng cũng cảm thấy tấm da dê kia không hề đơn giản.
Giờ cẩn thận ngẫm lại, ai sẽ lưu lại nhiều tọa độ hiện đại trên một tấm da dê cổ như vậy chứ?
Trừ phi đó cũng là người xuyên không.
Lại nói, địa hình trên đó có thứ rất khó lường.
Long Châu là bảo vật thần kỳ nhất trên đời, có thể tấm bản đồ kia đã ghi chép lại vị trí của viên Long Châu thứ sáu.
Từ hiện đại xuyên không đến à?
Ngoại trừ nàng…
Chắc chắn trên đời này vẫn còn kẻ khác xuyên không.
Cố Thanh Hy nhảy lên ngựa một cách lưu loát, nàng vung roi, khoái mã lao đi như chớp, chỉ bỏ lại một câu: “Tiểu Cửu, nhanh lên ngựa, mau quay lại phủ Dạ vương”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi như một làn khói bò lên cổ tay Cố Thanh Hy, kêu: “xì xì”.
“Chủ nhân, mười đầu heo thì sao?”
“Nợ đi!”
“Lại nợ, đã nợ rất nhiều rồi, có được tính lãi không?”
“Có thể!”
“Thật?”
“Cút xuống, sau này chớ đi cùng ta”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi uất ức kêu lên vài tiếng, rồi ngoan ngoãn cuộn mình ngủ trên cổ tay nàng.
Cố Thanh Hy vừa vào thành thì đã bị theo dõi.
Nàng liếc mắt nhìn, nhận ra người theo dõi mình là người của Dạ Mặc Uyên thì mặc kệ bọn họ đi mật báo.
“Hừm, tiểu mỹ nhân ở đâu ra thế này, nhìn ngươi phong trần mệt mỏi như vậy, đang đi tìm tình lang à?”
Một đám công tử ăn mặc sặc sỡ vây quanh nàng, ánh mắt bọn họ lộ vẻ hèn mọn và bỉ ỏi.
“Đừng trách ta không khuyên các ngươi, cảnh cáo đấy, lập tức quỳ xuống, dập đầu gọi ta ba tiếng bà cô rồi cút đi, có lẽ còn có thể giữ được mạng nhỏ!”
“Cô dám bảo ta cút à? Ha ha… Ta không nghe lầm đấy chứ, cô có biết ta là ai không?”
“Công tử của chúng ta là Tam công tử của phủ An Quốc Công đấy, lần này hoàng thượng cố ý triệu chúng ta chở về, cô dám bất kính với công tử ta à?”, một tên người hầu dương dương đắc ý khoe khoang.
An tam công tử ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, ra chiều bản thân cao quý.
Cố Thanh Hy phì cười: “Tam công tử phủ An Quốc Công? Quan to lắm hả?”
“Nói nhảm, quốc công của chúng ta là do tiên hoàng ngự phong đấy, có thể nói dưới một người trên vạn người. Nếu cô đi theo công tử nhà ta, về sau vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực chắc chắn không thiếu”.
Tuy người của phủ An Quốc Công rất thèm thuồng vóc dáng của Cố Thanh Hy, nhưng nhìn chất liệu vải vóc nàng mặc trên người, bọn họ cũng phần nào đoán được cô gái trước mắt không phú cũng quý, nên rất tự tin.
“Đáng tiếc, ta đã lập gia đình, không có phúc phận này”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT