Sáng hôm qua, Ngưu thúc còn đi săn đêm bắt gà hầm canh cho Ngưu thẩm bồi bổ, cảnh tượng ân ái của họ còn ở trước mắt, nhưng bây giờ chỉ mới qua một đêm đã âm dương cách biệt.

Nếu không tự mình trải qua nỗi đau này, ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng Ngưu thúc?

Không biết từ khi nào Đại trưởng lão và Thất trưởng lão đã đi tới bên cạnh nàng, an ủi.

“Tộc trưởng, cả đêm nay người chưa được ngủ, hay là người về nghỉ ngơi trước đi ạ, chuyện ở đây ta đã sắp xếp xong rồi”.

“Huyết chú chỉ có Long Châu mới giải được đúng không?”

“À... Đúng vậy... Tộc trưởng, việc tìm Long Châu cứ từ từ thôi ạ, Ngọc tộc chúng ta đã có rất nhiều người ra ngoài thăm dò tung tích của viên Long Châu thứ sáu và thứ bảy, ta tin rằng không bao lâu nữa sẽ có kết quả”.

“Đúng đó, Long Châu không phải có thể tìm được trong một thời gian ngắn, sức khoẻ vẫn quan trọng hơn. Mặc dù người là tộc trưởng, nhưng dù người có tìm được Long Châu hay không, mọi người đều sẽ không trách người”.

Trên mặt Đại trưởng lão và Thất trưởng lão không giấu được vẻ quan tâm, họ vụng về an ủi nàng.

Một số thôn dân ở bên cạnh nghe thấy, dù họ đang đau khổ đến đâu cũng lên tiếng an ủi.

“Tộc trưởng, chúng ta đã quen rồi. Từ nhỏ đến nay, chúng ta đã có chuẩn bị sẽ bị người thân giết chết hoặc chết trong đau đớn. Không sao thật mà, người đừng khó chịu, tự trách mình vì chúng ta”.

“Tộc trưởng, người thấy đấy, huyết chú chỉ phát tác một lần vào ngày mười lăm mỗi tháng. Ngày thường chúng ta đều ổn nên chỉ cần chịu đau vào ngày mười lăm thì không sao cả, người đừng khó chịu nữa có được không?”

Cố Thanh Hy bụm miệng, cố buộc mình không khóc.

Trong đôi mắt mơ hồ hiện ra những đôi mắt quan tâm.

Nàng xoay người chạy về phía nhà tre.

Dù trí nhớ của nàng có khôi phục một nửa hay chưa khôi phục cũng không thể phủ nhận rằng nàng là tộc trưởng Ngọc tộc.

Nếu như thôn dân Ngọc tộc oán trách, tức giận với nàng thì không sao, nhưng bất kể mọi người trong tộc có chịu đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu sinh ly tử biệt, họ vẫn an ủi nàng, sợ trong lòng nàng sẽ có một chút gánh nặng.

Như thế...

Có khác gì giày vò nàng không?

Là tộc trưởng Ngọc tộc nhưng nàng lại quên mất mọi thứ, cũng quên đi sứ mệnh của mình.

Nàng ở ngoài sống thoải mái, chỉ lo tình cảm nam nữ.

Tộc nhân của nàng lại ở đây chịu đủ mọi tra tấn.

Nếu không nhờ nàng đột ngột trở về, nàng hoàn toàn không biết trên thế gian này sẽ có một loại huyết chú độc ác như vậy.

Bên cạnh nhà tre.

Tam trưởng lão giơ tay lên muốn tự đánh chết mình.

Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão ngăn cản ông ta.

“Nếu ông chết, ngày mười lăm tháng sau huyết chú của các tộc dân phát tác thì ai sẽ là người trấn áp họ đây?”

“Là lỗi của ta, tất cả là do ta, nếu không phải do ta thì đã không có nhiều thôn dân xông ra khỏi cửa sắt và điên cuồng giết người như thế rồi. Ta mới là kẻ giết người, bây giờ ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa”.

“Đó là do huyết chú của ông phát tác, mọi người đều hiểu mà, không phải do ông cố ý. Ta nói này lão Tam, trong tộc đã đủ nhiều chuyện rồi, ông có thể đừng làm chúng ta lo lắng không?”

“Các ông buông ra, để cho ta chết đi!”

Tứ trưởng lão lảo đảo bước ra như người mất hồn, đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Người đáng chết nhất là ta, là do ta không kiểm soát được huyết chú nên mới thả tất cả tộc nhân ra khỏi cửa sắt, ta mới là người đáng chết”.

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lần lượt tự tìm đến cái chết.

Đại trưởng lão chạy đến với vẻ giận dữ trên mặt, ông ta ném mạnh cây gậy chống.

“Nếu các ông muốn chết thì chết xa một chút cho ta. Ngọc tộc đã chết nhiều người như vậy, các ông là trưởng lão không đi giúp đỡ thì thôi, còn ở đây tự tìm đến cái chết. Nếu tất cả mọi người trong tộc đều như các ông thì ai sẽ là người đi tìm Long Châu đây? Một mình tộc trưởng sao?”

“Đại trưởng lão...”

Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão tóc trắng xoá đồng loạt quỳ xuống, rơi nước mắt tự trách.

“Tộc trưởng còn đang ở trong thôn, các ông như thế... như thế này, nếu bị tộc trưởng nhìn thấy thì chẳng phải sẽ làm tộc trưởng đau lòng chết ư?” . Đam Mỹ Hài

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tự trách mình của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, dù lòng đang đau như cắt, Đại trưởng lão vẫn từ tốn nói.

“Ta biết trong lòng các ông rất đau, rất hối hận, nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Long Châu. Chỉ khi nào tìm được Long Châu thì huyết chú của Ngọc tộc mới có thể hoá giải, nếu không huyết chú mà cả Ngọc tộc chúng ta trúng sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Các ông đều biết người trúng huyết chú sẽ đau đớn cỡ nào, thế hệ trước đã có bao nhiêu người chết thảm vì huyết chú, lẽ nào các ông muốn con cháu đời sau của Ngọc tộc cũng phải nếm trải nỗi đau mà chúng ta đang chịu đựng ư?”

Những gì Đại trưởng lão nói rất đúng, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lau nước mắt, giãy giụa đứng lên.

Họ không thể chết.

Dù có chết thì cũng phải tìm được Long Châu mới được chết.

Nếu không thì hàng nghìn hàng vạn thôn dân Ngọc tộc phải làm sao?

Người trúng huyết chú sẽ di truyền cho con của họ, nếu không hoá giải, dù cho đến hàng nghìn, hàng vạn thế hệ sau thì nó vẫn sẽ tồn tại.

Họ đã nếm trải nỗi đau do huyết chú mang lại hơn nửa đời người, sao có thể đành lòng để con cháu của mình cũng chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết này chứ?

“Từ khi được sinh ra tộc trưởng đã chăm chỉ tu luyện võ công, để tìm Long Châu mà người ấy đã phải chịu đựng rất nhiều thứ. Các ông không được để lộ biểu hiện nóng vội tìm kiếm Long Châu trước mặt tộc trưởng, biết chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play