Cái gì…

Sắc mặt Tứ trưởng lão tái mét, ông ta phun ra một ngụm máu tươi.

“Ta đi xem thử”.

Cố Thanh Hy biết chuyện có thể khiến Tứ trưởng lão kích động như thế chắc chắn vượt khỏi sức tưởng tượng của nàng.

Nàng cưỡi Tiểu Cửu Nhi, tốc độ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Những hình ảnh khi nãy đã khiến nàng suýt sụp đổ rồi.

Bây giờ thấy hình ảnh này, trái tim Cố Thanh Hy như bị dao cắt.

Đó chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Các thôn dân nam hai mắt đỏ thẫm, biến thành cuồng ma giết người, nối đuôi nhau kéo đến núi Tuyết Phong.

Bên trong núi Tuyết Phong đáng thương đều là người già phụ nữ và trẻ nhỏ.

Những nữ nhân này như đang chịu đựng nỗi đau đớn kinh khủng nào đó, người cuộn tròn lại, phát ra tiếng hét đứt gan đứt ruột.

Cách từ rất xa, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cốt của các nữ nhân kia bị gãy lìa.

Thôn dân nam chạy đến núi Tuyết Phong tựa như sói vào chuồng cừu, nhìn thấy ai thì sẽ giết người đó.

Lục trưởng lão, Thất trưởng lão dẫn người chạy đến ngăn cản bọn họ, nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiều thôn dân đang nổi điên như thế.

“Tiểu Cửu Nhi, tăng tốc đi”.

“Shhh shhh…”

Lần này Tiểu Cửu Nhi không có ý kiến gì nữa, nó tăng lên tốc độ nhanh nhất, sợ nếu muộn một chút sẽ có thêm rất nhiều người mất mạng.

Trên không trung, Cố Thanh Hy nhìn thấy Ngưu thúc.

Ngưu thúc cũng đã mất đi ý thức, gặp ai là sẽ giết người đó, mấy người ngoại tộc muốn dùng dây xích trói ông ấy lại, ông ấy hất mạnh một cái, mấy người ngoài tộc kia đều bị hất bay, không biết có phải ông ấy xui xẻo hay không, đột nhiên có một tảng đá lớn lăn xuống từ trên núi, vừa khéo đập trúng ông ấy, khiến cho máu chảy đầm đìa.

Ngưu thẩm mang thai hơn chín tháng thấy cảnh này thì mặc kệ thân thể đang đau đớn, loạng choạng chạy tới, hô to: “Đại Ngưu, chàng mau tỉnh lại, mau rời khỏi nơi này đi”.

“Ầm…”

Ngưu thúc theo quán tính nâng tảng đá kia lên, đập mạnh về phía Ngưu thẩm.

“Không…”

Cố Thanh Hy muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách quá xa, nàng không thể nào làm gì được, chỉ có thể nhìn tảng đá to kia đập trúng ngực Ngưu thẩm.

Ngưu thẩm lảo đảo mấy cái, sau đó vô lực ngã xuống.

Thím ấy ôm chặt lấy bụng mình, nước mắt đầm đìa nhìn Đại Ngưu, yếu ớt nói: “Ngưu… Ngưu ca…”

Thân thể Đại Ngưu khẽ run rẩy, màu sắc tròng mắt không ngừng thay đổi.

Lúc đỏ, lúc đen.

Nhưng cuối cùng nó vẫn bị màu đỏ thẫm xâm chiếm, trong đôi mắt lạnh lùng không chứa đựng chút tình cảm, ông ấy lại tiếp tục cầm dao đi giết người khác.

“Vụt…”

Rắn còn chưa đến thì Cố Thanh Hy đã nhảy xuống từ trên người nó, chạy nhanh đến bên cạnh Ngưu thẩm, cầm máu cho thím ấy.

“Ngưu thẩm, thẩm cố chịu đựng, ta sẽ lập tức điều trị cho thẩm”.

“Bụng của ta… Tộc trưởng… A Hy… Ta cầu xin cháu cứu con ta với, thằng bé đã hơn chín tháng rồi, đã… đã thành hình rồi, thằng bé không thể xảy ra chuyện gì được”.

Ngưu thẩm hít thở khó khăn, xương cốt bị gãy trên người liên tục phát ra tiếng rắc rắc, khiến thím ấy đau đến mức cắn chặt răng, nhưng ở bụng lại càng đau hơn.

Thím ấy cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuống từ dưới chân.

Ngưu thẩm nắm chặt lấy tay Cố Thanh Hy, tựa như người chết chìm đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, giọng nói nghẹn ngào, không ngừng cầu xin.

“A Hy, ta cầu xin cháu cứu con của ta, nhà Ngưu ca con một mấy đời, nếu không thể giữ được đứa bé trong bụng ta, với tính cách của Ngưu ca, chắc chắn chàng ấy sẽ không cưới vợ nữa, như thế sẽ bị tuyệt tự”.

Máu tươi vẫn không ngừng chảy, hơi thở của Ngưu thẩm cũng ngày càng yếu ớt, Cố Thanh Hy là một đại phu, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng nếu lúc này không mổ bắt đứa bé trong bụng Ngưu thẩm ra, thì chắc chắn sẽ là một xác hai mạng.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, núi Tuyết Phong đã nhuốm máu, dùng tất cả mọi lời nói trên thế gian cũng không thể miêu tả được tình cảnh thê thảm của nơi này.

Các nam nhân mất đi ý thức, cầm dao mổ, gặp ai là giết chết người đó, cũng không hề quan tâm những nữ nhân kia có phải thê tử, nữ nhi hay mẫu thân của bọn họ hay không.

Các nữ nhân bị gãy xương, đau đến mức không ngừng lăn lộn, khóc lóc thảm thương, còn bị người thân của họ giết chết.

Cho dù có người ngăn cản, nhưng vẫn vô cùng đẫm máu.

Cố Thanh Hy hét to: “Tiểu Cửu Nhi, mau đến đây giúp đỡ”.

Nàng muốn đi giúp, nhưng Ngưu thẩm lại nắm chặt tay áo nàng, nghẹn ngào cầu xin.

Những ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong đầu, mỗi một hình ảnh đều không khác gì cảnh tượng trước mắt.

Cố Thanh Hy trợn to mắt, phát ra tiếng hét vừa phẫn nộ vừa đau thương.

Cô đưa tay lau nước mắt, ôm lấy Ngưu thẩm đi vào trong hang núi bên cạnh, vừa lấy dụng cụ đỡ đẻ trong nhẫn không gian ra vừa nói.

“Ngưu thẩm, thẩm bị thương quá nặng, e rằng không còn sức sinh con nữa, ta chỉ có thể giúp thẩm sinh mổ, nhưng ta không có đủ thuốc tê, có thể sẽ hơi đau”.

“Chỉ cần có thể giữ được đứa trẻ, cho dù có đau hơn nữa ta cũng không sợ”.

“Được”.

Cố Thanh Hy ép bản thân giữ bình tĩnh, cho Ngưu thẩm uống mấy viên thuốc nâng cao tinh thần và thuốc tê, sau đó bắt đầu tiến hành mổ bụng.

Nếu không nhanh chóng bắt đứa bé ra, cũng có thể vì ngạt thở mà không giữ được.

Dao mổ cắt xuống, Ngưu thẩm đau đến mức không ngừng rơi nước mắt.

Thím ấy cố nhịn đau, khóc lóc: “Tộc trưởng, cháu biết không, chỉ cần có cháu ở đây, ta sẽ không thấy sợ nữa, người của toàn bộ Ngọc tộc đều giống như ta, cháu là chỗ dựa tinh thần của chúng ta”.

“Thẩm đừng nói chuyện nữa, giữ sức đi”.

“Nếu… Nếu ta không nói, thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nói nữa. Tộc trưởng, cho dù… cho dù cháu có thể tìm thấy Long Châu hay không, mọi người đều sẽ không trách cháu… Cháu đừng… đừng thấy áy náy… cũng đừng buồn, có được không…”

Hốc mắt Cố Thanh Hy ửng đỏ, tốc độ tay cũng không ngừng nhanh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play