Nói xong, hai bàn tay Cố Thanh Hy bốc thêm hai nắm, một nắm ném cho Liễu Nguyệt còn một nắm kia ném cho Vu Huy, lười biếng hét lên: “Cho các ngươi đấy, nếu không đủ thì tự mình lấy thêm”.
Nếu trước đây bọn họ gọi Cố Thanh Hy là lão đại vì nể mặt của Tiêu Vũ Hiên, thì bây giờ bọn họ thực sự cảm động rồi.
Số bạc này, người khác cầu còn không được nhưng nàng lại hào phóng cho bọn họ, hơn nữa còn cho đến 20 vạn lượng bạc, trên đời sao lại có người hào sảng như vậy chứ.
"Lão đại, nhiều quá rồi, chúng ta không công sao dám nhận lộc”.
"Các ngươi cũng góp tiền vốn mà?"
"Nhưng cũng không nhiều đến vậy”.
"Được rồi, ta buồn ngủ lắm. Các ngươi muốn làm gì thì làm đi, à đúng rồi, số bạc tối qua chúng ta thắng được ở tửu lâu nhớ lấy về đấy”.
"Đông Viên đã bắt đầu cuộc thi rồi, cô không đi xem sao?"
"Có gì đáng xem chứ, không phải ngày mai còn có một vòng chung kết sao?"
Cố Thanh Hy mệt mỏi ngáp dài nằm trên bàn, không bao lâu sau đã từ từ phát ra tiếng thở đều đều.
Mọi người đều chết lặng.
Tại sao Cố Thanh Hy lại bình tĩnh như vậy?
Thắng nhiều tiền như thế, lẽ nào không nên đi ăn mừng một chút sao?
Còn có, cô ấy là thần ngủ gật chuyển thế à? Sao có thể ngủ gà ngủ gật cả ngày như vậy chứ.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đều nhìn Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt: “Cô ấy bảo các ngươi nhận thì các ngươi cứ nhận đi, nha đầu này trọng tình trọng nghĩa, sau này nếu cô ấy có chuyện gì thì chúng ta giúp đỡ cô ấy là được rồi”.
"Lão đại tốt bụng quá, thành thật mà nói, gia tộc ta gặp phải một số nguy cơ, đang cần bạc gấp. Cũng vì sốt ruột quá nên ta mới lấy hết số bạc tích cóp được đem đi cược, không ngờ lại thua hết sạch. Cũng may lão đại tốt bụng cho ta 20 vạn lượng bạc, nguy cơ của gia tộc ta có thể giải quyết được rồi”.
"Ta cũng vậy thôi, bề ngoài thì thấy gia tộc ta nở mày nở mặt, nhưng thực chất là một cái vỏ rỗng. Bây giờ có 20 vạn lượng bạc này, gia tộc chúng ta có thể khôi phục lại khí thế ngày trước rồi”.
Cố Thanh Hy không hề biết vì hành động tiện tay của mình lại khiến ba người Tiêu Vũ Hiên thành tâm thành ý thuần phục nàng.
Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy, cuộc thi đã kết thúc rồi, Cố Sơ Vân, Trạch Vương và một sĩ tử hàn môn đã giành chiến thắng, cùng nhau lọt vào top ba.
Liễu Nguyệt nói nhỏ bên tai nàng.
"Cô có biết đại hội đấu văn lần này cạnh tranh khốc liệt như thế nào không? Chậc chậc chậc, những tài tử tài nữ hàn môn kia thực sự đều là tài sắc vẹn toàn, xuất khẩu thành thơ, Trạch Vương suýt chút nữa đã bị đánh bại rồi”.
"Đặc biệt là người tên Diệp Phong kia, chậc chậc chậc, tài năng của hắn thực là có thể so sánh với Thượng Quan phu tử. Ta dám bảo đảm nếu Trạch Vương đụng phải hắn thì nhất định sẽ phải đấu tiếp, có thể ngay cả Cố Sơ Vân cũng phải đấu tiếp”.
"À...vừa nãy vẫn ở đây mà, có lẽ là đến tửu lâu lấy tiền rồi”.
"Chuyện bảo các ngươi điều tra thế nào rồi?"
Liễu Nguyệt và Vu Huy mất một lúc mới phản ứng lại được, thì thầm: "Điều tra ra rồi, là Từ lão tử chạy đến phủ tướng quân, cáo trạng với Tiêu lão tướng quân, nói đại ca học chả hay cày chả biết, ngay cả Thử Ly cũng không hiểu. Sau đó Cố Sơ Lan sai người giấu tên đến cáo trạng với lão tướng quân, nói đại ca đánh cược với người trong tửu lâu, cược cô thắng nên lão tướng quân mới nổi giận đánh đại ca một trận nhừ tử”.
Khí tức của Cố Thanh Hy đột nhiên chùng xuống, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Liễu Nguyệt và Vu Huy sững sờ trong giây lát.
Tại sao lão đại nhà bọn họ đột nhiên như biến thành một người khác vậy?
Cố Thanh Hy ngoắc tay, sau đó thì thầm vài câu vào tai bọn họ, cả hai không khỏi giật mình.
"Lão đại, như...như vậy có quá tàn nhẫn không?"
"Làm như lời ta nói, sáng mai sau khi thức dậy ta muốn cô ta thân bại danh liệt”.
Cố Thanh Hy cười khẩy.
Từ trước đến nay nàng không phải là một người nhân từ mềm lòng.
Nếu Tiêu Vũ Hiên là người mà nàng muốn bảo vệ, vậy thì trên đời này ngoài nàng ra, không ai có thể ức hiếp hắn ta.
Vốn dĩ, nàng không muốn bận tâm đến những nhân vật phụ như Cố Sơ Lan, nhưng thật không may, nàng ta không nên đụng đến Tiêu Vũ Hiên.
Vốn dĩ nàng muốn trực tiếp trở về phủ thừa tướng ngủ một giấc, nhưng Tiêu Vũ Hiên đã kéo nàng đến đệ nhất tửu lâu Vân Tuý Lâu để ăn mừng.
Vân Tuý Lâu là tửu lâu xa xỉ khí phái và đắt tiền nhất ở đế đô, người bình thường không thể vào đây, càng không có khả năng chi trả tiêu phí.
Vậy mà Tiêu Vũ Hiên lại mạnh tay gọi tất cả các món ăn nổi tiếng ở đây.
Thu Nhi suýt chút nữa ngất xỉu.
"Tiêu công tử, công tử có tiền nhưng tiểu thư nhà ta không có tiền đâu. Công tử gọi món thì tự mình trả tiền đi”.
"Hoảng gì chứ, tiểu thư nhà ngươi nhiều tiền lắm”.
“Đây rất có thể là của cải duy nhất của tiểu thư nhà ta đấy”, nếu không phải lần này có miếng bánh từ trên rơi xuống thì tiểu thư nhà nàng ta sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.
Chuyện buồn bực nhất là, tiểu thư vừa vung tay, liền cho người ta đến 95 vạn lượng bạc.
Khi biết chuyện, nàng ta suýt chút nữa bất tỉnh.
"Tiểu nha đầu ngươi cứ lo lắng không đâu, tiểu thư nhà ngươi quỷ quái lắm, chỉ hơn 100 vạn lượng bạc, cô ấy còn không thèm đếm xỉa đến”.
"Tiểu thư…"
Thu Nhi lo lắng nhìn Cố Thanh Hy.
Tiểu như toàn kết bạn với những người gì đây?
Tiêu công tử, Vu công tử, Liễu công tử, đều là những công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng ở đế đô, ở cùng một chỗ với bọn họ, danh tiếng của tiểu thư nhất định sẽ bị hủy hoại.
Cố Thanh Hy đang ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, hai tay đặt sau gáy, chân bắt chéo một cách nhàn nhã, không có một chút phong thái thục nữ nào.
Nàng cười một cách lười biếng: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan. Mạc sử kim tôn không đối nguyệt”.
Vừa nghe thấy hai câu thơ này, Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi đều choáng váng.
Động tác của tiểu nhị vừa bưng món ăn tới cũng chậm lại đôi chút, giương đôi mắt nghi ngờ liếc nhìn Cố Thanh Hy, một lúc sau mới tiếp tục dọn món.
"Xú nha đầu, câu thơ này nghe không tồi, cô học ở đâu ra thế?"
"Lão đại của ngươi là người rất có năng lực đấy”.
“Chờ chút”, Cố Thanh Hy đột nhiên gọi tiểu nhị lại.
Mặc dù tiểu nhị của tửu lâu này ăn mặc như người hầu, nhưng vẫn không thể giấu được phong thái tài hoa.
Toàn thân nam nhân này toát ra khí chất thư tịch, tuy rằng hơi thâm trầm nhưng lại có khí chất cao ngạo, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, chắc chắn là một tuấn lãng.
"Khách quan có chuyện gì sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT