Giờ phút này, Lan kỳ chủ không khỏi luống cuống.
Ông ta muốn chạy trốn, nhưng Cố Thanh Hy đang nhìn ông ta chằm chằm, Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược cũng chặn hai bên trái phải, còn phía sau là dung nham cuồn cuộn, hoàn toàn không thể chạy được.
Một Cố Thanh Hy ông ta đã đánh không lại, huống hồ còn có Dạ Mặc Uyên và thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc.
Hơn nữa...
Hai chân Dạ Mặc Uyên khôi phục từ khi nào?
Lúc hắn tàn phế, ông ta còn đánh không lại, bây giờ...
Lan kỳ chủ tuyệt vọng nhìn Cố Thanh Hy từng bước áp sát, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.
Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược cũng nghĩ rằng Cố Thanh Hy chỉ cần tung một chiêu nữa, Lan kỳ chủ nhất định sẽ chết.
Nhưng không ngờ sự cố xảy ra.
Cố Thanh Hy đột nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy, sau đó hộc ra một búng máu, máu trên người nàng bắn ra tung toé.
Con ngươi Dạ Mặc Uyên co rụt, hắn lập tức lao tới ôm lấy Cố Thanh Hy.
“A Hy...”
“Nha đầu xấu xí...”
Hơi thở của nàng dần suy yếu, cơ thể cũng dần lạnh buốt, tai mũi miệng và những lỗ thủng trên người chảy máu như sông vỡ đê, tuôn trào mãnh liệt.
Dạ Mặc Uyên quýnh lên, không cầm được run rẩy, hắn bịt vết thương đang chảy máu không ngừng của Cố Thanh Hy, vội la lên: “A Hy, nàng đừng doạ ta, mau tỉnh lại đi”.
Hai tay Nạp Lan Lăng Nhược cũng bịt chặt vết thương chảy máu của Cố Thanh Hy, nhưng vết thương quá nhiều, dù hắn ta có làm thế nào cũng không bịt hết được.
Nạp Lan Lăng Nhược bế Cố Thanh Hy lên định chạy xuống núi.
Dạ Mặc Uyên giận dữ quát: “Nơi này cách chân núi rất xa, ngươi cõng xuống đến chân núi thì nàng ấy đã chết vì mất máu”.
“Vậy phải làm sao đây?”
“Tiểu Cửu Nhi, bản vương ra lệnh cho ngươi lập tức xuất hiện. Tiểu Cửu Nhi...”
Thấy vậy, Lan kỳ chủ nhân cơ hội bỏ chạy, may mắn giữ được mạng nhỏ của mình.
Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược sao có thể không phát hiện, chẳng qua bây giờ họ quan tâm Cố Thanh Hy hơn. Chỉ là một tên Lan kỳ chủ thôi, để sau này giết là được.
“Xì xì...” .
Truyện Bách HợpTiếng rắn kêu vọng lại không biết từ đâu, chẳng mấy chốc một con quái vật khổng lồ đã nhanh chóng bò từ xa đến.
Ngước mắt lên nhìn, là một con rắn khổng lồ chín đầu dài hơn một trăm mét.
Dạ Mặc Uyên vội bảo: “Nhanh lên, lập tức đưa chúng ta xuống núi tìm đại phu”.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi đong đưa, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Thanh Hy, nó nhanh chóng nhào tới cõng nhóm người Cố Thanh Hy lên lưng.
Nó nhìn xuống, đang định rời đi thì thấy Dịch Thần Phi cũng đang nằm trong vũng máu, đuôi rắn cong xuống cuốn Dịch Thần Phi lên.
Ở phía xa, mấy đại trưởng lão Ngọc tộc chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức biến sắc.
“A Hy... A Thần... Tiểu Cửu Nhi, mau đưa họ về cốc”.
“Các người muốn làm gì?”, Dạ Mặc Uyên lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Nạp Lan Lăng Nhược cầm quạt Huyền Cốt trong tay, nhảy xuống khỏi thân rắn: “Ngươi đưa nha đầu xấu xí đi trị thương trước đi, ta sẽ ngăn cản họ”.
“Tiểu Cửu Nhi, xuống núi”, Dạ Mặc Uyên bảo.
“Đại phu dưới chân núi không thể trị được bệnh của họ. Tiểu Cửu Nhi, còn ngây ra đó làm gì, mau về cốc đi”.
Tiểu Cửu Nhi đong đưa đầu nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn sang nhóm trưởng lão Ngọc tộc, cuối cùng nó ném Dạ Mặc Uyên xuống, nâng các trưởng lão Ngọc tộc lên, sau đó rời khỏi núi Hồ Lô Huyết nhanh như một cơn gió.
Dạ Mặc Uyên và Nạp Lan Lăng Nhược nhìn nhau, thầm suy đoán mối quan hệ giữa Ngọc tộc và Cố Thanh Hy.
A Hy...
A Thần...
Theo cách gọi của họ, chắc hẳn họ là người quen mới đúng.
Dạ Mặc Uyên ôm ngực, nghiến răng nói một câu: “Đuổi theo, dù có đến chân trời góc biển cũng phải tìm được họ”.
Độc của hắn chưa giải hết, lúc này khí độc dâng lên, toàn thân Dạ Mặc Uyên lạnh như băng, hắn lạnh đến mức run bần bật, trên người còn mơ hồ đóng một lớp băng dày khiến hắn không thể không tiếp tục giải độc.
Nạp Lan Lăng Nhược khép quạt Huyền Cốt lại, dẫn các trưởng lão Đan Hồi cốc vừa chạy đến đuổi theo Cố Thanh Hy.
Vì những trận chém giết mà gió ở núi Hồ Lô Huyết thoang thoảng mùi máu tanh.
Vốn dĩ có rất nhiều thế lực tụ tập, bây giờ chỉ còn lại nhóm thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên, người của Thiên Phần tộc và Mẫu Đơn kỳ chủ không biết đã đi đâu mất.
Bạch Ngọc cốc.
Nơi này nằm trong núi Thập Vạn, bên ngoài cốc được bố trí rất nhiều pháp trận và kết giới thượng cổ, người ngoài hoàn toàn không thể tiến vào.
Trong cốc trăm hoa đua nở, bướm bay ong múa, gió mát thổi nhè nhẹ.
Trong một căn phòng ở phía Đông Nam của Bạch Ngọc cốc.
Bảy vị trưởng lão trong cốc hợp lực, hao hết công lực cả đời để trị thương cho Cố Thanh Hy.
Lần trị thương này kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Cố Thanh Hy đang hôn mê chỉ cảm thấy như có hai loại sức mạnh đang xé xác nàng. Sức mạnh này giống với ngũ mã phanh thây, chẳng qua ngũ mã phanh thây là kéo ra ngoài, còn hai sức mạnh này là ép vào trong.
Đợi đến khi tỉnh lại, nàng đang nằm trong một căn nhà tre thanh nhã.
Bên ngoài thỉnh thoảng vọng vào tiếng trẻ con cười đùa và tiếng nam tử chẻ củi.
Cảnh tượng trước khi hôn mê tràn vào trong tâm trí nàng, nàng đưa tay tìm viên Long Châu màu xanh to bằng con chim bồ câu trong ngực mình.
Vì giúp nàng bảo vệ Long Châu, Diệp Phong đã không tiếc liều mạng nhảy xuống Biển Máu, rơi vào kết cục không còn hài cốt.
Dạ Mặc Uyên giải độc được một nửa, tình hình không rõ.
Dịch Thần Phi bị thương nặng thoi thóp, không rõ sống chết.
Cố Thanh Hy đột nhiên ngồi dậy, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
Không phải nàng đang ở núi Hồ Lô Huyết sao?