Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh lại trở nên rạng rỡ: “Dù Diệp Phong có hắc hoá thế nào thì hắn cũng sẽ không làm tổn thương ta, ta vẫn có chút tự tin ấy, với lại hắn không nên yếu đuối như vậy. Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, quá mềm yếu sẽ chỉ bị người khác bắt nạt thôi”.
Khoé miệng Dịch Thần Phi mấp máy như còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Cố Thanh Hy ra hiệu cho hắn ta yên tâm, Dịch Thần Phi lại nuốt lời vào bụng.
Hi vọng giác quan thứ sáu của hắn ta là sai.
Hi vọng Diệp Phong sẽ không làm gì Cố Thanh Hy.
Không biết vì sao Dịch Thần Phi vẫn vô cùng bất an.
Bởi vì trước khi đến đây, hắn ta bị thương nặng, vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê thì nhìn thấy hận ý và sát ý chợt loé qua trong mắt Diệp Phong, ánh mắt ấy không giống như căm hận một người.
Mà như là đã sắp đặp một chuyện từ rất lâu, tình thế bắt buộc phải huỷ diệt một người nào đó.
Diệp Phong còn đúng lúc xông tới khi Cố Thanh Hy đang bố trí mai phục chặn giết người của Ma tộc.
Mặt ngoài là hắn ta muốn giết Lan kỳ chủ, trên thực tế là khiến Cố Thanh Hy không thể không đi cứu hắn ta, cuối cùng cũng bị kéo xuống hố.
Mặc dù lo lắng, nhưng Dịch Thần Phi không thể nghĩ ra Diệp Phong có lý do gì để giết Cố Thanh Hy.
“Mong là vậy”, hắn ta nhỏ giọng đáp, gần như đã kiệt sức, chỉ có thể nhắm mắt dựa vào vách đá nghỉ ngơi, điều chỉnh hơi thở.
Cách đó không xa vọng lại tiếng binh khí va chạm, kèm theo đó là tiếng đá nổ ầm ầm.
Cố Thanh Hy cầm quả đỏ rực hái từ trên cây xuống, cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở phía xa.
“Có tiếng quạt khép mở, cũng có tiếng của Thập Phương Thiên Xích, còn có một số tiếng ám khí cánh hoa, là Nạp Lan Lăng Nhược và đám người Mẫu Đơn kỳ chủ đang đánh nhau. Lạ thật, không phải người của Ma tộc đều đã bị thương ư? Tại sao họ vẫn còn công lực mạnh như vậy? Nạp Lan Lăng Nhược có thể sẽ không đánh lại họ”.
Cố Thanh Hy lẩm bẩm, nàng muốn qua đó xem thử, nhưng Dịch Thần Phi bị thương rất nặng, dìu hắn ta đi theo sẽ chỉ khiến bệnh tình của hắn ta nặng hơn.
Nhưng nếu không vì cứu nàng thì Nạp Lan Lăng Nhược đã không bị rơi xuống đây.
Mặc dù Dịch Thần Phi đang bệnh nặng, nhưng không có nghĩa là hắn ta không nghe thấy gì.
Có thể đánh văng tảng đá lớn, dù chưa khôi phục hoàn toàn công lực thì có lẽ cũng đã khôi phục bảy, tám phần.
Mẫu Đơn kỳ chủ và Đào Hoa kỳ chủ bao vây tấn công Nạp Lan Lăng Nhược, e rằng Nạp Lan Lăng Nhược sẽ không đánh lại họ.
Dịch Thần Phi yếu ớt nói: “Người muội cần đề phòng là Lan kỳ chủ, khụ khụ...”
“Dịch tiên sinh không hổ là tiên thơ, quả nhiên lòng dạ cẩn thận, ha ha...”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh, hai người ngẩng đầu nhìn qua, người nói không phải Lan kỳ chủ thì là ai?
Ông ta vừa mới bị thương thoi thóp, sao bây giờ lại sắc mặt hồng hào, tràn trề sinh lực, mặt mũi sáng ngời, không hề giống dáng vẻ từng bị trọng thương.
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, đè nén mối nghi hoặc trong lòng, cười như không cười: “Lan kỳ chủ, dạo này chúng ta thật có duyên, đi đâu cũng có thể gặp được ông”.
“Nha đầu chết tiệt, Hang Máu sâu như vậy, cô nghĩ người của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc sẽ nhảy xuống cứu cô à?”
“Có lẽ họ sẽ không nhảy xuống cứu ta, nhưng ông đoán xem họ có thể nhảy xuống tìm Long Châu không”.
Lan kỳ chủ sầm mặt lại, nói thẳng: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn giao Long Châu ra đây, chúng ta sẽ xoá bỏ mọi chuyện trước đây, nếu không đợi khi ta đích thân đi đoạt, bản toạ sẽ khiến cô sống không bằng chết”.
Cố Thanh Hy ném Long Châu tới trên một đoá hoa tường vi nở rộ bên rìa vách núi.
Hoa tường vi mọc bên cạnh Hồ Máu, đong đưa chực ngã, gió thổi nhẹ qua cũng có thể làm nó rơi xuống vách núi sâu vạn trượng.
Tim Lan kỳ chủ và Dịch Thần Phi đều nhảy lên đến tận cổ họng.
Không ngờ Cố Thanh Hy lại coi thường Long Châu như thế...
Đoá hoa tường vi kia mọc bên vách đá, tuy Long Châu không lớn nhưng đoá hoa rất yếu, nơi này lại có gió thổi, lỡ như thật sự bị thổi rơi xuống dưới đáy Biển Máu, dù họ có làm thế nào cũng không thể tìm được.
Lan kỳ chủ biến sắc, hoá thành một cơn gió lao tới cướp đoạt.
Cố Thanh Hy cười khẩy, bắn một thanh ám khí ra.
Ám khí kia là một thanh phi tiêu ba cánh, tốc độ vừa nhanh vừa chính xác, bay thẳng tới các huyệt vị trí mạng trên người ông ta.
Lan kỳ chủ buộc lòng phải xoay người né tránh những thanh ám khí kia.
“Vèo...”
Trong đó có một thanh ám khí bắn vào hoa tường vi. Hoa tường vi bị đứt hai cánh, vốn đã chập chờn trong gió càng thêm mỏng manh.
Lan kỳ chủ nổi giận: “Cô điên rồi sao? Lỡ như rơi xuống thì phải làm sao bây giờ?”
“Rơi thì rơi thôi, dù sao thì vẫn còn nhiều viên Long Châu khác, nếu không đi tìm sẽ hết đấy”.
“Đầu óc cô có bệnh à?”
“Ông bị bệnh à?”
“...”
Cố Thanh Hy mỉm cười, tiếp tục nói: “Có lẽ ta không đánh lại ông, nhưng chắc hẳn ông cũng đã được chứng kiến ám khí của ta rồi. Ta muốn phá huỷ Long Châu thì rất nhẹ nhàng”.
“Cô muốn sao?”
“Dễ thôi, vừa rồi ông khôi phục võ công như thế nào thì giúp Dịch Thần Phi khôi phục luôn đi”.
“Không thể nào”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT