Vân trưởng lão do dự một lúc mới nói: “Người của chúng ta vào núi Hồ Lô Huyết, tổn thất nặng nề. Nhưng người của Đan Hồi Cốc hình như một đường thông thuận, cũng không gặp phải trở ngại gì”.
Vân trưởng lão vừa nói vậy, Quân trưởng lão cũng nhớ ra: “Lời này không sai, lúc đó ta còn đang buồn bực người của Đan Hồi Cốc sao lại có vận khí tốt như vậy, không gặp phải chuyện gì, bây giờ nghĩ kỹ lại có lẽ là có một bản đồ khác, nằm trong tay Đan Hồi Cốc”.
Hoàng thái thượng trưởng lão phẫn nộ quát: “Đan Hồi Cốc là thế gia luyện đan, xác suất luyện ra đan dược của bọn họ đứng số một số hai trên khắp thiên hạ. Đắc tội với bọn họ lại không thể giết chết hết tất cả người, sau này còn mua được đan dược tốt hay không?”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đường khác ở đâu?”, Hoàng thái thượng trưởng lão hỏi.
Cố Thanh Hy nhún vai: “Ta cũng không biết, một nửa bản đồ còn lại rất phức tạp, ta còn chưa ghi nhớ đã bị người của Đan Hồi Cốc cướp đi mất. Mặc dù ta có chút võ công, nhưng võ công của ta chỉ là võ công mèo ba chân, làm sao thắng nổi người của Đan Hồi Cốc”.
“Cô nói bậy”, Lan kỳ chủ càng nhìn Cố Thanh Hy càng cảm thấy không thể tin.
“Vậy ông tự mình xem kỹ bản đồ trên chuông Phá hồn đi, ông xem xem ông xem mấy lần có nhớ được hết bản đồ hay không”.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc nhìn về phía bản đồ trên chuông Phá hồn, nhưng lại thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn quanh co khúc khuỷu giống như con nòng nọc, phức tạp khó hiểu, nhiều đường đan xen phức tạp. Đừng nói là nhớ được, ngay cả xem thôi bọn họ cũng xem không hiểu cho lắm, rất nhiều chỗ vẫn phải kết hợp với đỉnh núi thực tế.
“Lan kỳ chủ, ta biết ông không thích ta, nhưng công ra công, tư ra tư, ông không thể nào chuyện gì cũng đổ lên đầu ta”.
Sắc mặt Lan kỳ chủ khó coi vô cùng.
Người của Ma tộc ít nhiều cũng hiểu ngầm.
Lan kỳ chủ sủng ái Diệp Phong, xem Diệp Phong như vật sở hữu của mình, nhưng Cố Thanh Hy lại cứu Diệp Phong ra, còn cướp Diệp Phong đi, Lan kỳ chủ sao có thể bỏ qua.
“Cô khẳng định cô không biết con đường khác ở đâu?”
“Ta biết thì có đến nỗi đi con đường nguy hiểm này không? Ta đã rẽ đường nhỏ mà chạy từ lâu rồi, còn đợi đến bây giờ được sao?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, trợn mắt nhìn bọn họ, nói tiếp.
“Có thấy không, Ma Long cấp bảy bị người của Đan Hồi Cốc khống chế rồi. Nếu các ngươi còn không nhanh lên, người của Đan Hồi Cốc đoạt được Long Châu sẽ rời đi theo đường nhỏ đấy”.
Trận chiến ở trên trời không biết đã kết thúc từ lúc nào, bọn họ chỉ lo nói chuyện với Cố Thanh Hy mà quên mất tình hình chiến đấu ở bên đó.
Ma Long bị nhốt trong trận pháp, không động đậy được.
Mọi người đều kinh ngạc.
Người của Đan Hồi Cốc có thể nhốt được cả Ma Long, vậy thì liệu có phải bọn họ đã vào đỉnh núi Hồ Lô rồi không?
Quân trưởng lão sốt ruột nói: “Thái thượng trưởng lão, chi bằng chúng ta mau chóng vào đó xem xem, miễn cho bọn họ chạy khỏi theo đường nhỏ”.
Các thái thượng trưởng lão cũng có chút lo lắng.
Bây giờ bọn họ đều bị thương nặng, miễn cưỡng đuổi theo chưa chắc có thể lấy được lợi ích, dù sao ai cũng bị thương đến chỗ chí mạng.
Nhưng nếu không đi, lỡ như Long Châu thật sự bị cướp đi thì muốn cướp về sẽ rất khó.
Bọn họ tìm kiếm nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu thế hệ như vậy mới tìm được tung tích của Long Châu, dù có thế nào cũng không nên từ bỏ.
Cố Thanh Hy dựa vào tảng đá, yên lặng nhìn bộ dạng bối rối của bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười không thể phát hiện ra.
Long Châu có sức cám dỗ lớn như vậy, sao bọn họ có thể không mắc bẫy.
Giống như dự đoán của nàng, bọn họ cắn răng, nói ra một câu: “Đi, lên núi xem xem. Cô cũng đi theo bọn ta lên đó”.
Cố Thanh Hy giả vờ kinh ngạc: “Không phải các ngươi vừa mới đồng ý để ta an toàn rời đi sao? Lẽ nào các ngươi muốn nuốt lời?”
“Bản đồ cô đưa chỉ có một nửa, trừ khi giúp bọn ta tìm được nửa còn lại, hoặc là tìm được Long Châu, nếu không cô không được đi đâu hết”.
“Ông làm vậy không phải là nói lời không giữ lời hay sao?”
“Vậy cô muốn chôn thân ở nơi này?”
Người của Thiên Phần tộc đẩy nàng lên phía trước, Cố Thanh Hy chỉ đành không tình nguyện tiếp tục đi theo bọn họ đi đến lối vào núi Hồ Lô.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc bị thương quá nặng, dù nhanh hay chậm cũng có không ít người rớt lại phía sau, thậm chí có người bị thương ngã gục, không thể bò dậy nổi nữa.
Cuối cùng, bọn họ đến lối vào, muốn lên đỉnh núi phải đi qua Biển Máu.
Biển Máu quá lớn, nhiệt độ lại cao, người ở gần một chút đều bị thiêu đốt muốn ngất đi.
Biển Máu lớn thế này làm sao qua?
“Nhóc con, nói cho bọn ta biết, làm sao bọn họ qua được con sông này?”
“Ta cũng không biết, bản đồ phức tạp như vậy, các người còn không hiểu, sao ta có thể nhớ được”.
Hoàng thái thượng trưởng lão chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Có phải đi qua từ chỗ này không? Ta thấy chỗ này có một mật đạo, hình như có thể đi qua Biển Máu đến bờ bên kia”.
“Vậy thì còn ngây ra đó làm gì, đi thôi”.
Vị trí của mật đạo cực kỳ ẩn mật, rất khó tìm thấy.
Bọn họ tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy, nhưng vừa vào trong, bên trong đã lao ra một con nhện lớn hung thần ác sát, tấn công điên cuồng về phía bọn họ.
Bọn họ nhất thời không kịp đề phòng, nhiều đệ tử chết trong mật đạo.
Cuối cùng, vài vị trưởng lão của Thiên Phần tộc đã giải quyết nó.
Con nhện chỉ là món khai vị, phía sau vẫn còn con rết, con bò cạp, con ong độc khổng lồ cao to hơn con người.
Người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thuận lợi chạy ra khỏi mật đạo, nhưng người của bọn họ đã tổn thất hết hai phần ba, bọn họ lại bị thương thật sâu một lần nữa.
Sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng trầm trọng.
Cái giá này quá thê thảm.
“Bản đồ của cô là thật hay giả?”, Lan kỳ chủ nổi giận đùng đùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT