Thần y nào?

Đương nhiên là nàng.

Trước đây nàng đã dùng nội lực vô thượng, đánh đổi rất nhiều thứ mới có thể ngăn chặn giúp Thanh tông chủ.

Trong tộc của họ, Thanh tông chủ không phát bệnh hơn một năm đã là đối tượng mà tất cả mọi người hâm mộ.

Tình huống này xảy ra mỗi ngày ở trong tộc.

Nghĩ đến những người trong tộc, bộ dạng sống không bằng chết khi huyết chú phát tác của các tộc nhân, cùng với hình ảnh họ mất lý trí, trở nên tàn bạo khát máu, biến thành công cụ giết người, tàn sát người thân nhất của mình, sau đó hối hận tự trách mình, Phù Quang siết chặt tay răng rắc.

“Sao ngươi không nói nữa?”

“Chủ tử, dù có tìm được vị thần y kia cũng vô ích thôi. Năm đó nàng ấy đã dùng hết mọi cách cũng chỉ có thể ngăn chặn tạm thời bệnh của Thanh tông chủ, để chữa trị triệt để thì chỉ có cách tập hợp đủ bảy viên Long Châu. Tu La Môn đã mất rất nhiều thế hệ mới tìm được bốn viên, còn ba viên chưa tìm được”.

Bảy viên Long Châu?

Không phải núi Hồ Lô Huyết có một viên sao?

Nếu như tìm được thì sẽ tập hợp đủ bốn viên.

Cố Thanh Hy nhìn về phía cửa núi Hồ Lô.

Nếu chỉ có Long Châu mới có thể cứu hắn ta, vậy thì nàng sẽ dùng mọi cách để tìm được Long Châu.

Cố Thanh Hy khoác áo ngoài cho Dịch Thần Phi còn đang hôn mê, còn nàng thì vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, vẻ mưu tính thỉnh thoảng lại thoáng qua trong mắt.

Phù Quang biết chủ tử đang bố trí, nàng muốn cướp viên Long Châu kia.

“Lần này Tu La Môn các ngươi có bao nhiêu người đến?”

“Môn chủ từng căn dặn Tu La Môn không tham gia tranh đoạt Long Châu, cho nên Tu La Môn chỉ có một mình Thanh tông chủ, không còn ai khác đến”.

Cố Thanh Hy nhíu mày.

“Không một ai đến?”

“Vâng, nhưng Ngọc tộc phái rất nhiều cao thủ đến”.

“Ngọc tộc? Đó là tộc gì?”, tại sao nàng chưa nghe nói bao giờ?

“Ngọc tộc là một cổ tộc, có lịch sử nghìn năm giống với Thiên Phần tộc. Ngọc tộc có quan hệ không đội trời chung với Thiên Phần tộc, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Tu La Môn chúng ta. Nói chính xác hơn thì Thanh tông chủ cũng là người của Ngọc tộc, Tu La Môn chỉ là một thân phận để hắn lẩn trong nhân thế thôi”.

“Vậy là nhà Nho Tam tiên sinh để che giấu thân phận Thanh tông chủ Tu La Môn của huynh ấy. Còn Thanh tông chủ Tu La Môn là để che giấu thân phận huynh ấy là người của Ngọc tộc”.

“Có thể nói là vậy”.

“Vậy tại sao huynh ấy không thể để lộ thân phận người của Ngọc tộc? Chẳng lẽ là do sợ người của Thiên Phần tộc truy sát?”

Nhưng Tu La Môn và Thiên Phần tộc như nước với lửa, dù không để lộ thì người của Thiên Phần tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

“Chủ tử, những chuyện này rất phức tạp, tạm thời thuộc hạ không biết nên nói như thế nào. Thuộc hạ... Thuộc hạ cũng không phải là người của Ngọc tộc, thuộc hạ chỉ là cô nhi được môn chủ nhặt về từ bên ngoài thôi”.

“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, nếu ta có thể giúp Ngọc tộc tìm được Long Châu, lần hành động này Ngọc tộc có thể nghe theo mệnh lệnh của ta không?”

“Đương nhiên có thể”, chủ tử là tộc trưởng của Ngọc tộc, cả Ngọc tộc có ai không dám nghe theo mệnh lệnh của nàng?

“Được”, Cố Thanh Hy nhếch môi cười, trong mắt có nắm chắc.

Nếu phải dấy lên một cơn bão tố thì cứ để nó trở nên mãnh liệt hơn đi.

Ở bên khác.

Diệp Phong bưng mấy cái bánh cánh hoa đưa cho Hoàng hậu Sở Quốc, hắn ta cười một tiếng, tuy thê lương nhưng lại hàm chứa vài phần hạnh phúc.

“Phu nhân, ở đây toàn là đá, cỏ khó mọc nổi, nhưng khe núi phía bên kia lại có cỏ cây um tùm, còn mọc rất nhiều hoa. Ta làm một ít bánh cánh hoa, người nếm thử xem có vừa miệng không, khụ khụ...”

“Ngươi bị thương nặng như thế mà còn làm mấy chuyện này để làm gì?”

“Không sao đâu ạ”, bà ấy đã không ăn mấy ngày liên tiếp, chắc hẳn đã đói lắm rồi.

Bánh cánh hoa cũng không nhiều, có lẽ là do cánh hoa có hạn, nhưng mỗi chiếc bánh đều được làm rất tinh xảo, hơn nữa hình dạng của mỗi chiếc bánh cánh hoa cũng khác nhau, có thể nhìn ra được hắn ta đã dồn rất nhiều tâm sức.

Bánh cánh hoa không chỉ thơm mà còn có mùi hoa thoang thoảng. Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.

“Đẹp quá, ta chưa bao giờ thấy bánh cánh hoa nào đẹp như thế này cả”.

“Nếu phu thân thích, sau này ta sẽ làm cho người ăn mỗi ngày”, Diệp Phong để lại vài cái cho nhóm Cố Thanh Hy, còn lại đưa hết cho Hoàng hậu Sở Quốc.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai chân loạng choạng, nhưng hắn ta vẫn cố nở nụ cười.

“Đứa trẻ ngoan, ngươi đang bị thương, đừng làm những việc này nữa. Ta không đói bụng, ta tin Cố cô nương cũng không muốn nhìn thấy ngươi kiệt sức”.

“Vâng ạ”.

Diệp Phong lo lắng nhìn về phía nhóm người Cố Thanh Hy.

Nàng đang vẽ vẽ viết viết gì đó trên mặt đất, không biết có phải đang nghĩ cách chữa trị cho Thanh tông chủ hay không.

Tiếc là hắn ta không giúp được gì, còn làm liên luỵ đến nàng.

“Nào, ngươi cũng ăn một chút đi”.

Hoàng hậu Sở Quốc lấy một chiếc bánh cánh hoa đưa cho Diệp Phong.

Ở nơi núi hoang vắng vẻ, một đôi mẫu tử nhìn nhau cười, mặc dù chỉ là bánh cánh hoa bình thường nhưng lại là món ăn ngon nhất đối với họ.

“Áo ngươi rách rồi kìa, không phải ta có tặng cho ngươi một bộ quần áo ư? Sao lại không mặc?”

Diệp Phong kẹp áo lại, quần áo của hắn ta đã bị chém rách, cả bộ quần áo dính đầy máu, chỉ có thể che người tạm thôi.

“Khi nào rời khỏi nơi này thì ta sẽ thay”, bộ quần áo đẹp như thế, sao hắn có thể nỡ mặc được?

“Ừ, đợi sau khi rời khỏi đây, ta sẽ may thêm cho ngươi vài bộ nữa”.

“Cảm ơn phu nhân”.

“Hài tử, ngươi... ngươi có thể cho ta nhìn phía sau vai của ngươi không?”

Hoàng hậu Sở Quốc hỏi, không nhịn được đưa tay qua, Diệp Phong luống cuống lùi lại mấy bước: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là một kẻ tàn tạ, làm phu nhân sợ sẽ không ổn lắm”.

“Ta chỉ nhìn một chút thôi... Bỏ đi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết sau vai ngươi có vết bớt nào không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play