Sứ mệnh trên vai hắn ta rất nặng, đáng lẽ hắn ta phải dùng toàn lực đánh bay Cố Thanh Hy, giữ lại số công lực còn lại, nhưng mà…

Không biết tại sao, hắn ta lại do dự.

Dáng vẻ lanh lợi của Cố Thanh Hy hiện lên trong đầu hắn ta.

Sau đó nhìn thấy dáng vẻ đau đớn giãy giụa, cố chịu đựng của nàng lúc này, khiến Ôn Thiếu Nghi lưỡng lự.

Hắn ta ngày càng nôn nóng muốn rụt tay về, còn sử dụng rất nhiều cách nhưng đều không có tác dụng, chỉ có thể nhìn nội lực mình tu luyện nhiều năm đang dần biến mất, trở thành của người khác.

Sau đó hắn ta nhìn Cố Thanh Hy.

Nàng đau đớn đến mức nhăn mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết dần từ màu tái nhợt trở thành ửng đỏ, cuối cùng cả người nàng như bốc cháy, nóng đến mức người khác không dám chạm vào.

Cơ thể nàng không thể chịu đựng nhiều nội lực như thế, có một luồng chân khí đang không ngừng tung hoành trong cơ thể, như muốn đánh vỡ thân thể nàng.

“Thôn công là cái gì”, Cố Thanh Hy cố kìm nén cơn đau, cắn răng hỏi.

“…”

“Ôn Thiếu Nghi, ngươi mau rụt tay lại đi”.

Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi rất khó coi.

Hắn ta cũng muốn rụt tay.

Nội công hắn ta vất vả tu luyện ngày đêm đều bị hút vào người nàng, chẳng lẽ hắn ta không sốt ruột sao?

“Người bị thôn công hút đi nội lực không thể tự thu chưởng, trừ khi ngươi dừng lại”.

Cố Thanh Hy tuyệt vọng.

Nàng dừng lại?

Nàng dừng lại kiểu gì?

Nếu nàng có thể dừng thì đã dừng từ lâu, người của nàng sắp nổ tung rồi đây.

Vào lúc Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi cho rằng cơ thể nàng sắp nổ tung, thì nàng chợt đột phá võ mạch tầng năm.

Vòng sáng màu tím thay đổi, Cố Thanh Hy lại đột phá một lần nữa, đạt tới võ mạch tầng sáu.

Trong mắt Ôn Thiếu Nghi có ánh sáng loé lên.

Không phải trong quá trình thôn công thì không thể lên cấp sao?

Nếu hấp thu quá nhiều sẽ bị bạo thể rồi chết.

Nàng có thể chất gì, sao có thể tiến hành đột phá trong lúc thôn công?

“Ầm…”

Cố Thanh Hy lại đột phá võ mạch tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín…

Còn hắn ta thì từ cấp sáu đỉnh phong xuống còn cấp sáu trung cấp, cấp sáu sơ cấp, cấp năm đỉnh phong, rồi đến cấp năm trung cấp…

Nội lực của hắn ta đã bị hút khoảng sáu phần.

Shhh…

Lại bị hút thêm một phần nội lực nữa.

Ôn Thiếu Nghi cứ thế bị hút bảy phần nội lực, thực lực giảm xuống còn cấp bốn đỉnh phong.

Còn Cố Thanh Hy thì đã đột phá lên cấp một.

Sự chênh lệch to lớn khiến Ôn Thiếu Nghi khó mà chấp nhận được.

“Phụt…”

Một dòng máu đen chảy ra, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi ngày càng tái nhợt, sức lực trên người hắn ta cũng như bị hút sạch.

Dưới sự lo lắng của Ôn Thiếu Nghi, thực lực của hắn ta tiếp tục hạ cấp, giảm đến cấp bốn trung cấp.

Còn Cố Thanh Hy thì tăng lên cấp một trung cấp.

“Cố Thanh Hy, thu tay”.

Lúc này, Ôn Thiếu Nghi thật sự nổi giận rồi.

Chân khí trong người Cố Thanh Hy khiến nàng hít thở thôi cũng thấy khó khăn.

Nàng rất muốn mắng chết Ôn Thiếu Nghi.

Nàng bị thương, nàng có thể tự chữa.

Hắn ta cứ lo chuyện bao đồng, chữa thương giúp nàng làm gì, nàng cảm thấy nàng sắp bỏ mạng ở đây rồi.

Tròng mắt như nước mùa thu khẽ run, nàng nhìn về phía Ôn Thiếu Nghi, tình trạng của hắn ta còn thê thảm hơn cả nàng.

Hơn nữa nội lực của hắn ta còn bị nàng hút sạch, nên nàng cũng không thể mắng được.

Nàng thê thảm, Ôn Thiếu Nghi còn thê thảm hơn cả nàng.

Ít nhất nàng còn lãi được không ít nội lực, còn hắn thì chính là tiền mất tật mang.

Thôn công không ngừng kéo dài, Cố Thanh Hy thật sự không chịu được nữa mà hét to một tiếng: “A…”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng lên trên, xuyên qua núi Hồ Lô Huyết, lan đến từng ngóc ngách trên núi.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nàng.

Kể cả Dạ Mặc Uyên, Tiểu Cửu Nhi, Phù Quang, Diệp Phong, Thanh tông chủ và cả mấy người nhóm Lan kỳ chủ.

Ngoài mấy người nhóm Lan kỳ chủ, những người khác đều run rẩy trong lòng.

Dạ Mặc Uyên không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi ràng buộc, tự mình đi tìm Cố Thanh Hy.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng rốt cuộc Cố Thanh Hy đã trải qua chuyện gì mà lại hét thê thảm đến mức đó.

Thanh tông chủ cũng hoảng hốt, người của hắn ta không ngừng run rẩy, tốc độ dưới chân cũng ngày càng nhanh hơn.

A Hy…

Cô không thể có chuyện gì được.

Cô nhất định phải đợi ta.

Nếu cô chết, cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho cô.

Tiếng kêu thê lương không ngừng quanh quẩn, Thanh tông chủ đi tới lối vào núi Hồ Lô mà Cố Thanh Hy vừa đi vào.

Ở nơi này có đầy các dấu móng vuốt cự long để lại, móng vuốt cào sâu xuống đất, mỗi dấu đều sâu chừng mười mấy thước, có thể nhìn ra lực lượng lớn đến mức nào.

Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn như cao thủ có một không hai vừa đại chiến, Thanh tông chủ hít một hơi khí lạnh, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

A Hy từng nói, trên đời này tổng cộng có hai con ma long cấp bảy, một con là Thuỷ Long ở nơi cực hàn, lúc giành lấy viên Long Châu thứ hai, nàng đã phải mất rất nhiều sức lực, gần như liều mạng mới có thể chém chết nó.

Trước khi chém chết ác long, nàng mới biết vẫn còn một con rồng cấp bảy ở tại vùng đất cực nóng.

Vùng đất cực nóng, lại có vuốt rồng…

Chẳng lẽ…

Con Hoả Long còn lại ở đây?

Thanh tông chủ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Ma thú Hoả Long cấp bảy…

Vào lúc mạnh nhất A Hy cũng chưa chắc đã thắng, bây giờ công lực của nàng đã bị hắn ta phong ấn toàn bộ, thì sao có thể chiến đấu được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play