“Bày trò trước mặt ngươi há chẳng phải tự chuốc khổ hay sao? Tuy nhiên, chỗ ta có một món bảo bối muốn tặng cho ngươi đấy!”
Dứt lời, Cố Thanh Hy giơ tay lên, mấy chục khối cầu nhỏ đột nhiên nổ tung, khối cầu nổ làm bột ớt văng tứ tán, khiến những người xung quanh bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng, trên đỉnh núi còn có sương mù giăng kín.
Cố Thanh Hy bỏ chạy, nhưng còn chưa được vài bước thì cổ chân đã bị bắt lại.
Nàng trở tay đánh xuống, nhưng hai tay cũng bị đối phương khống chế.
“Rầm rầm rầm…”
Nhiều lần đối chọi, cuối cùng, Cố Thanh Hy luôn là người bị kiềm chế.
Kéo nhẹ một cái!
Cổ chân Cố Thanh Hy bị lôi về sau, thân thể nàng loạng choạng ngã sấp xuống.
Đau… đau chết nàng rồi!
“Thiếu tộc chủ, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc là gì à?”, nàng vỗ vỗ bụi đất trên người, bỗng cảm thấy bộ quần áo này thật chướng mắt, bèn cởi nó ra, để lộ bộ đồ màu vàng nhạt bên trong.
Ôn Thiếu Nghi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hắn ta lạnh lùng và có hơi mất kiên nhẫn.
“Đi thôi, nếu ngươi không đi, coi chừng Long Châu bị đoạt mất đấy!”
Cố Thanh Hy tiếp tục đi lên trước dẫn đường.
Ôn Thiếu Nghi nối gót theo sau, có điều, hắn ta vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh, hiển nhiên là rất đề phòng Cố Thanh Hy.
Đi vòng qua con đường đá bằng phẳng, Cố Thanh Hy dẫn hắn ta chui qua hết cái hang này đến cái hang khác, cuối cùng, bọn họ bước vào một vùng đất cỏ cây tươi tốt.
“Kỳ quái, sao nhiệt độ ở đây lại cao như vậy? Cây cối sao lại sinh trưởng tốt như thế?”
“Nơi này có kết giới, cây cối trong kết giới sẽ không chịu sự ảnh hưởng của biển máu”.
Kết giới?
Nàng tiến vào kết giới bằng cách nào?
Hình như trên bản đồ không hề đánh dấu nơi này là kết giới?
“Phía trước hết đường rồi”, Ôn Thiếu Nghi nói.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn, nơi bọn họ đang đứng là vị trí cổ chai của một vùng đất hình hồ lô, còn chưa chính thức đi đến miệng hồ lô.
Theo như bản đồ, vượt qua một con sông nữa sẽ đến nơi.
“Đi như thế nào?”
“Trên bản đồ biểu thị hình như… đi theo hướng này?”
Cố Thanh Hy chỉ biển máu bên cạnh.
Ở nơi bọn họ đang đứng, xung quanh chỉ có ba con đường.
Một là biển máu cuồn cuộn.
Một là vách núi cao vạn trượng.
Cái còn lại chính là con đường mà bọn họ vừa mới đi đến.
Ngoài ra, không còn con đường nào khác nữa.
Nơi mà Cố Thanh Hy chỉ là biển máu cuồn cuộn.
Nhiệt độ của biển máu độ khoảng mấy ngàn độ, hơn nữa còn vô cùng rộng lớn, so với Giang Hà không hề thua kém. Tính sơ thì có lẽ đây là biển máu lớn nhất núi Hồ Lô rồi.
Muốn vượt qua biển máu, đi đến bờ đối diện là chuyện còn khó hơn lên trời.
“Dạ vương phi, ngươi cảm thấy trò đùa này có vui không?”
“Má nó, ta nói dối, ngươi không tin, ta nói thật, ngươi cũng không tin. Trên bản đồ thực sự ghi rõ là phải vượt qua biển máu”.
Trời đất chứng giám, lúc này đây, nàng thật sự không lừa hắn ta.
Bản thân nàng cũng nghi ngờ có phải mình đã bị chuông Phá Hồn lừa rồi không.
Nàng nhìn ra được biển máu này ít nhất rộng vài trăm mét, nói đùa à, dù có Tuyết Tinh Hạch trong người thì cũng không cách nào chịu nổi biển máu khổng lồ như vậy, chớ nói chi là trực tiếp đi qua.
Mà dù có muốn bắc cầu trên biển máu thì trên đời này e là cũng không có cây cầu nào dài như vậy, dù có đi chăng nữa thì cũng sẽ bị nhiệt độ nơi đây trực tiếp hòa tan.
“Nếu ngươi không tin, ta vẽ ra toàn bộ bản đồ cho ngươi xem, trong đầu ta vẫn còn nhớ loáng thoáng đấy!”
Nói xong, Cố Thanh Hy bèn cầm lấy một nhánh cây khô héo, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.
Nàng xóa hết dấu mũi tên, chỉ vẽ ra một phần nhỏ chứ không vẽ toàn bộ bản đồ tổng thể của núi Hồ Lô.
Ôn Thiếu Nghi chăm chú quan sát nàng vẽ bản đồ.
Có lẽ Cố Thanh Hy không biết, nhưng hắn ta có thể nhìn ra được, những nơi mà bọn họ đi qua không chỉ có kết giới mà còn có không ít trận pháp thượng cổ, bởi vì có bản đồ, bọn họ dựa vào đó nên mới an toàn qua được.
Bằng không e là sẽ tổn thất thảm trọng. Nhìn thấy ánh mắt bối rối và hoang mang của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi có thể xác định nàng không lừa hắn ta.
Sau nửa ngày quan sát bản đồ, Ôn Thiếu Nghi vẫn không hiểu vì sao trên bản đồ lại chỉ dẫn bọn họ đi xuyên qua biển máu cuồn cuộn.
Chẳng lẽ mấy ngàn năm trước, ở đây vốn không có biển máu?
“Đấy, ta không hề lừa ngươi. Lúc này, không phải ta không muốn đưa ngươi đi, mà ngay cả chính ta cũng không qua được. Nếu ngươi có thể dẫn ta vượt qua nơi này an toàn, ta sẽ nhớ ra phần bản đồ tiếp theo, sau đó lại dẫn ngươi đi”.
“Ngươi vẽ hết phần sau của bản đồ đi!”
“Nhiệt độ ở đây rất cao, làm đầu ta đau nhức vô cùng, giờ trong đầu ta trống rỗng, không còn nhớ gì nữa cả”.
“Ầm ầm…”
Ở một vị trí khác tại khu vực cổ chai bỗng vang lên từng hồi rung chuyển, kế đó, cả ngọn núi Hồ Lô Huyết cũng lắc lư theo.
“Rống…”
Không biết là loài dã thú nào đang gầm rú mà âm thanh vang vọng khắp cả ngọn núi.
“Á…”
“Phụt…”
Kế đó là tiếng kêu gào thảm thiết.
Cố Thanh Hy rùng mình.
“Tiếng gì vậy? Hình như ở đối diện chúng ta!”
“Là ma thú cấp sáu trung tầng. Sao ở đây lại có ma thú đẳng cấp cao như vậy chứ?”, Ôn Thiếu Nghi lẩm bẩm, trong lòng có hơi lo lắng.
Đừng nói mấy vị trưởng lão đang ở đối diện đấy nhé?
Nếu là vậy, chỉ sợ bọn họ không phải đối thủ của ma thú cấp sáu.
“Rống…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT