Hai ám vệ nhìn nhau.
Chuyện đại nghịch bất đạo thế này, bọn họ thật sự không thể làm được mà?
Thấy cơ thể Dạ Mặc Uyên bắt đầu đóng băng, một ám vệ thấp thỏm nói: “Hay là, tạm thời cứ làm theo lời vương phi nói đã? Nếu hai chân chủ tử có thể hồi phục, thì khi chủ tử tỉnh lại rồi giết chúng ta cũng đáng”.
Li Lạc kiên trì gật đầu, hắn ta cũng nghĩ thế.
Hắn ta cũng có thể chắc chắn rằng sau ngày hôm nay, dù vết thương ở chân chủ tử có khỏi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Hai ám vệ cúi đầu, không dám nhìn vào đồng tử khát máu của Dạ Mặc Uyên, run rẩy bắt tay vào thực hiện, trói hắn lại.
Đáng thương cho Dạ Mặc Uyên, đường đường là chiến thần Dạ Quốc, lại giống như một tù nhân bị tước đi năng lực hành động, mặc người muốn làm gì thì làm.
Từ khi quen biết Cố Thanh Hy đến nay, không biết đây đã là lần thứ mấy Dạ Mặc Uyên mất hết mặt mũi.
Hắn trợn mắt nhìn, vấn đề là hai thuộc hạ hắn tin tưởng nhất hoàn toàn phớt lờ hắn, chỉ nghe theo lời nữ nhân đó nói.
Cuối cùng họ cũng trói chặt tay chân Dạ Mặc Uyên, tim bọn Li Lạc đập nhanh, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn một hột máu nào.
“Vương phi nương nương, người nhất định phải chữa khỏi hai chân của chủ tử đấy”.
“Yên tâm đi, ta biết chừng mực mà”.
Cố Thanh Hy vỗ vai bọn họ.
Có gì đáng sợ đâu, có cần phải run rẩy hết cả người thế không?
Đây đâu phải là lần đầu tiên Dạ Mặc Uyên uy hiếp người?
Bàn tay ngọc ngà của nàng lấy ngân châm ra, một lần nữa cắm vào “huynh đệ” yếu ớt nhất của hắn.
Mà không chỉ đâm một châm.
Nàng tạo hình Bắc Đẩu thất tinh, cắm tận bảy cây.
Đau…
Rất đau.
Điều khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là hắn chẳng còn chút thể diện nào.
Đây là lần thứ hai hắn mất mặt đến thế từ khi sinh ra đến nay.
Li Lạc quay đầu đi, không dám nhìn tất cả những gì đang diễn ra.
Cố Thanh Hy tiếp tục đâm xuống, cuối cùng, ghim một châm vào huyệt Dũng Tuyền của hắn.
Còn giúp hắn xoa bóp các khớp, thúc đẩy tuần hoàn máu.
Hai chân hắn đã không di chuyển trong suốt nhiều năm, bên trong có rất nhiều máu đông.
Bàn tay nho nhỏ của nàng cố gắng giúp hắn đẩy hết máu đông và độc tố ra.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn.
Những giọt mồ hôi trên trán Cố Thanh Hy như hạt đậu rơi xuống chân hắn tí tách.
Nàng bóp một lát lại châm cứu một hồi, ánh mắt hết sức tập trung, thái độ rất nghiêm túc, có thể nói là chẳng có một suy nghĩ lệch lạc nào.
Cơn tức của Dạ Mặc Uyên đã nguôi ngoai phần nào.
Chẳng lẽ, nàng thật sự chỉ muốn chữa khỏi hai chân hắn, hoàn toàn không có ý định làm nhục hắn ư?
“Có thấy đỡ hơn không? Này, nói chàng đó, nghĩ cái gì thế”.
Cố Thanh Hy hỏi.
Dạ Mặc Uyên kịp phản ứng, nhưng lại chảnh chọe quay đầu sang hướng khác.
Li Lạc bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chủ tử, ám vệ vừa mới báo lại, có một đội nhân mã đang đi về hướng này, tất cả đều là cao thủ”. .
Harry Potter fanficÁnh mắt lạnh lùng của Dạ Mặc Uyên chợt tối xuống, quan sát Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lập tức kêu oan: “Không phải ta nhé, ta luôn ở trong phòng luyện đan của vương phủ nghịch dược liệu, làm sao có thể tiết lộ hành tung của chàng được. Hơn nữa làm thế ta cũng chẳng được lợi lộc gì”.
Không phải nàng?
Thì có thể là ai?
Chẳng có mấy người biết hắn muốn tới thành Vô Song, cả Thanh Phong và Hàng Tuyết cũng không biết, nhưng… Hắn cũng đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, tuyệt đối không có người nào biết hắn ở đây.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Li Lạc.
Lưng Li Lạc phát lạnh, nhanh chóng lấy mảnh vải nhét miệng hắn ra.
“Chủ tử, thân phận những kẻ đó vẫn đang được điều tra, nhưng người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thì đã đến đây. Người của Ma tộc là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, Thiên Phần tộc thì khá đông, cụ thể là bao nhiêu tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng người dẫn đầu hình như là Ôn Thiếu Nghi, thiếu chủ Thiên Phần tộc”.
Ôn Thiếu Nghi…
Không ngờ lại là hắn ta…
Hắn ta đích thân đến núi Hồ Lô Huyết thành Vô Song này chứng tỏ họ có mục đích gì đó.
Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi khó coi.
Đây là thời điểm quan trọng để giải độc, nếu bị đám người đó phát hiện ra, Dạ Mặc Uyên lại không có nội lực, làm sao đối phó được?
Nàng không quên, võ công của Ôn Thiếu Nghi với Dạ Mặc Uyên là không phân thắng bại.
Ở đây ngoài Dạ Mặc Uyên, chắc hẳn không có ai là đối thủ của hắn ta.
Dạ Mặc Uyên nói: “Ngươi có chắc là tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, không để lại dấu vết gì chứ?”
“Thuộc hạ chắc chắn, lần này chuyện liên quan đến sống chết của chủ tử, thuộc hạ không dám sơ suất, từ đầu đến cuối đều do thuộc hạ một tay sắp xếp, tuyệt đối không thể có người nào khác biết chủ tử đến thành Vô Song.
Con ngươi Cố Thanh Hy chợt rung động.
Chẳng lẽ là hắn ta… Tiêu Vũ Hiên?
Lần trước ở núi Tầm Long, hắn ta cũng nhìn thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn, chẳng lẽ là Tiêu Vũ Hiên tiết lộ địa hình bản đồ trên chuông Phá Hồn, từ đó dẫn tới cường địch?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Tiêu Vũ Hiên không phải hạng người đó.
Vì một viên Long Châu, hắn ta không thể gài bẫy nhiều thế lực như vậy được.
Nhưng ngoài Tiêu Vũ Hiên, nàng thật sự không thể nghĩ ra thêm một ai.
Dạ Mặc Uyên nói: “Bảo ám vệ tìm một nơi bí mật nấp vào, đừng để những kẻ bên ngoài phát hiện ra, để xem rốt cuộc mục đích họ đến núi Hồ Lô thành Vô Song này là gì”.
“Rõ”.
Không biết từ khi nào, Cố Thanh Hy đã lấy ra một mảnh vải che đi tất cả những nơi đã được châm cứu, cả thắt lưng mạnh mẽ kia cũng thế, sau đó tiếp tục xoa bóp cho bắp chân.
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể đả thông độc tố còn sót lại ở hai chân chàng, nhưng muốn đứng dậy đi được thì vẫn phải chờ. Chờ đến khi huyết hải nham thạch nóng chảy, dùng nhiệt độ làm ấm hai chân. Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc, kết hợp với dược vật sẽ khỏi nhanh hơn một chút”.
Dạ Mặc Uyên cũng không biết Cố Thanh Hy bôi thuốc gì lên đùi hắn.