Dạ Mặc Uyên kinh hãi nhìn nội lực của bản thân dần dần tan biến, nếu cứ tiếp diễn như vậy, sợ rằng một thân võ công của hắn sẽ bị phế bỏ.
Khi hắn đang nghĩ cách phải ngăn chặn hiện tượng này như thế nào, Cố Thanh Hy cuối cùng cũng dừng việc hấp thụ nội lực của hắn, gương mặt nhỏ nhắn cau chặt của nàng cũng chậm rãi thư giãn trở lại.
Khí huyết của Dạ Mặc Uyên trào ngược, khóe miệng hắn tràn ra một ngụm máu độc.
Tuy rằng được Cố Thanh Hy chữa trị nên vết thương do độc của hắn đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn cần phải dùng nội lực áp chế.
Hiện tại trong chớp mắt bị hao tổn nhiều nội lực như vậy, vết thương của hắn sục sôi giống như nước sôi, bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài.
Dạ Mặc Uyên vận công điều hòa hơi thở, cố gắng hết sức để ổn định lại chất độc trong cơ thể.
Cố Thanh Hy khoan thai tỉnh lại, nàng thoải mái lẩm bẩm thành tiếng, vừa mở mắt liền nhìn thấy Dạ Mặc Uyên đang ngồi trước giường của mình.
Nàng ngạc nhiên, theo phản xạ tự nhiên gấp rút ngồi dậy giấu đi Tuyết Tinh hạch ngàn năm của mình.
“Cho dù chúng ta là phu thê nhưng có vài mục cũng phải tính toán rõ ràng, những Tuyết Tinh này là do ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được từ trong núi Tầm Long, chàng không thể tranh giành với ta đó”.
Ngay cả một cái trợn mắt khinh thường Dạ Mặc Uyên cũng lười phải nhìn tới nàng.
Nếu hắn muốn cướp thì vừa rồi đã cướp đi, còn cần đợi tới lúc nàng tỉnh dậy phân trần sao?
Lúc này Cố Thanh Hy mới phát hiện ra sắc mặt của Dạ Mặc Uyên tái nhợt, trung khí không đủ, thân thể yếu ớt tới cực điểm.
Nàng phủ lên cánh tay muốn bắt mạch cho hắn nhưng lại bị Dạ Mặc Uyên hất ra.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ khóa chặt tay hắn, tiếp tục bắt mạch.
Ngay khi đặt tay lên, biểu cảm của Cố Thanh Hy liền trở nên khó coi.
“Độc trong người chàng phát tác rồi, hơn nữa nội lực đột nhiên tụt giảm hơn một nửa, là đụng phải kẻ địch mạch nào sao?”
Dạ Mặc Uyên rút tay về, đây chỉ là động tác nhỏ nhưng đối với hắn lúc này lại vô cùng khó nhọc.
Kẻ địch hung hãn tới mức nào mới có thể hút đi một nửa nội lực của hắn?
Người phụ nữ này đã chiếm lợi từ hắn còn muốn khoe mẽ mà.
“Nằm xuống, ta giúp chàng châm cứu ổn định lại chất độc”.
“Không cần”, Dạ Mặc Uyên đẩy xe lăn muốn rời khỏi đây nhưng chẳng ngờ Cố Thanh Hy lại bất ngờ tập kích, trực tiếp đẩy ngã hắn lên giường.
Đây là một tư thế ám muội.
Dạ Mặc Uyên nằm dưới, Cố Thanh Hy bên trên.
Từ bên ngoài nhìn vào thì Cố Thanh Hy bổ nhào lên người Dạ Mặc Uyên.
Cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt một lần nữa tái hiện trong tâm trí Dạ Mặc Uyên, hắn tức giận muốn xua tay đẩy Cố Thanh Hy ra nhưng lại sợ làm tổn thương tới đứa con trong bụng nàng.
Hắn dùng tay đẩy nhưng lại không thể tách nàng ra, cũng không biết là từ nguyên nhân hắn mất quá nhiều sức trong thời gian ngắn, hay là do độc tố phát tác hoặc giả do thực lực của Cố Thanh Hy trở nên mạnh mẽ, mà chỉ có thể cắn răng nghiến lợi phun ra một câu: “Cố Thanh Hy, bản vương cảnh cáo nàng, lập tức leo xuống, nếu không bản vương sẽ khiến nàng chết thảm không nỡ nhìn”.
Cố Thanh Hy mỉm cười, đôi tay mảnh khảnh cưng chiều lướt qua sống mũi Dạ Mặc Uyên, nói: “Ngoan, ta chỉ giúp chàng châm cứu thôi, sẽ không làm gì chàng đâu”.
Động tác thân mật cùng ngữ điệu yêu chiều này khiến Dạ Mặc Uyên vô cùng khó xử nhưng hắn lại không nỡ đẩy nàng ra nữa, chỉ là ngoảnh đầu, vịt chết còn cứng mỏ, bướng bỉnh đáp: “Nàng cho rằng bản thân có thể làm được gì bản vương”.
“Đương nhiên không thể, vương gia của chúng ta thế nhưng là chiến thần của Dạ quốc, bách chiến bách thắng, là chiến thần bất khả chiến bại, lật tay kéo mây úp tay hô mưa, hơn nữa võ công còn cao cường, tuấn tú tiêu sái, ai có thể làm gì chàng đây, ta cũng chỉ là lo lắng cho sức khỏe của chàng mà thôi”.
Nghe được lời này Dạ Mặc Uyên trong lòng không ngừng lăn lộn.
Gương mặt âm trầm của hắn biến mất trong tích tắc, thay vào đó là một niềm vui sướng khó lòng phát giác ra được.
“Châm cứu thế nào?”
“Cởi quần áo ra, mỗi thầy thuốc có biện pháp riêng của mình, hơn nữa ta bảo đảm lần này chắc chắn có thể loại trừ một loại độc tố trên người chàng”.
Dạ Mặc Uyên vô cùng không tình nguyện.
Hắn không thích cởi bỏ trang phục trước mặt người khác, đặc biệt người đó còn là Cố Thanh Hy, việc này khiến hắn có một loại cảm giác bị sỉ nhục.
Trừ khi Cố Thanh Hy cũng tháo bỏ hoặc là hắn chiếm quyền chủ động.
"Con rắn nhỏ kia còn đang nhìn”, Dạ Mặc Uyên không tìm được lý do liền đổ tội cho Tiểu Cửu Nhi.
Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi rắn ‘tê tê’ kêu vài tiếng.
Bắt nạt rắn sao?
Nó chỉ thích giống cái, không thích giống đực.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt, nói đầy bất lực: “Nó chẳng qua chỉ là một con rắn mà thôi, không hiểu gì cả, ngay cả một con rắn chàng cũng muốn đề phòng, không lẽ còn sợ bị nó cắn phải ‘gốc rễ’ của chàng”.
Không nhắc tới ‘gốc rễ’ còn đỡ, vừa nói tới sắc mặt của Dạ Mặc Uyên lại trở nên khó coi.
Hắn chưa từng quên khi Cố Thanh Hy chữa bệnh cho mình đã kêu Thanh Phong cùng Giáng Tuyết bắt rất nhiều bọ cạp thả vào trong thùng thuốc, ‘gốc rễ’ của hắn cũng không biết đã bị cắn biết bao nhiêu lần.
Người phụ nữ này, nàng ta đang cố ý nhục mạ hắn sao.
Cố Thanh Hy hận không thể tự cho bản thân một cái tát.
Nàng đúng là nói những chuyện không nên nói, làm những chuyện không nên làm mà.
“Tiểu Cửu Nhi, ngươi ra ngoài tản bộ đi, không cho phép tiến vào”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi không vui, hai con bò, mười con lợn của nó còn chưa được bưng lên, nếu ra ngoài thì nó ăn cái gì?
Tiểu Cửu Nhi vẫn luôn nghe lời vậy mà lần này lại ăn vạ, sống chết nằm ườn trên bàn, cứ thế không chịu rời đi.
Cố Thanh Hy khịt mũi, hận không thể xắn tay áo ném nó ra ngoài.
Lớn không nghe lời, nhỏ cũng bỏ ngoài tai, từng người đều chống đối lại nàng có phải không?
“Nếu ngươi không ra ngoài, một miếng thịt cũng đừng mơ tưởng tới nữa”.
Lực sát thương của câu này quá mạnh, Tiểu Cửu Nhi thè lưỡi, buồn bực ‘xì xì’ hai câu, vặn vẹo thân rắn mập mạp chậm chạp rời khỏi.
Tốc độ của nó rất chậm, nửa ngày còn chưa di chuyển được một tấc, chọc Cố Thanh Hy tức giận tới mức muốn đứng dậy xách nó ra ngoài ngay lập tức.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn u ám như trời đêm.
Con rắn này chắc chắc là cố ý muốn ngắm nhìn thân thể của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT