Trạch vương còn muốn khuyên nhủ Cố Thanh Hy nhưng nàng làm sao có thể nghe theo lời hắn nói, liền dẫn theo mấy người Tiêu Vũ Hiên đi vào, những người khác thấy vậy vội vàng kéo theo Trạch vương rời đi, sợ rằng nếu chậm một bước sẽ trở thành thức ăn cho ma thú.
Bên ngoài ngọn núi, Trạch vương bị thương đi đi lại lại, nôn nóng nhìn về phía sâu trong núi.
Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, sao bọn họ còn chưa trở ra? Sẽ không phải là bị Xích Viêm Sư ăn mất rồi chứ?
“Các người nhìn thấy chưa, vừa rồi hướng đông nam dường như có một tia sáng lao lên bầu trời, cũng không biết là bảo vật gì xuất thế nữa”.
"Cả vòm trời đều lượn lờ tia sáng tiên khí làm sao có thể không nhìn thấy đây, nhưng hướng đông nam đó không phải là nơi liên tục xuất hiện ma thú, nguy hiểm trùng trùng sao? Ai có thể đặt chân vào cơ chứ?”
“Vị trí đó hẳn là chỗ sâu nhất của núi Tầm Long, nếu muốn đi vào sâu trong núi, ít nhất phải có thực lực của cấp bốn đỉnh phong, một đám học sinh như chúng ta võ lực cao cường nhất cũng chỉ là cấp hai, căn bản không thể vào sâu trong núi Tầm Long”.
“Không lẽ sau khi bảo vật ra đời sẽ không có ai giành được sao? Cái này cũng quá lãng phí của trời rồi? Hay là chúng ta cũng tiến vào xem xem”.
"Tiến vào chỗ sâu nhất của núi Tầm Long? Đang đùa gì vậy? Đi vào trong để tự tìm đường chết sao? Vì một chút bảo vật mà đánh liều cả tính mạng của bản thân cũng không đáng chút nào”.
Các học sinh nhao nhao thảo luận về bảo vật lao thẳng trời xanh kia, Trạch vương lại chẳng mảy may hứng thú mà chỉ một lòng quan tâm Cố Thanh Hy có thể an toàn ra ngoài hay không.
“Thời gian ba ngày sắp hết rồi, vương gia, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi, nếu không một khi cửa kết giới đóng lại sẽ không thể rời đi được nữa”.
“Cố Thanh Hy vẫn chưa ra”.
"Bị bao vây bởi nhiều Xích Viêm Sư như vậy, cho dù bọn họ mọc cánh cũng khó mà bay ra ngoài, sợ rằng lần này Dạ vương phi không thể thoát ra được”.
Cố Sơ Vân không biết đã xuất hiện từ lúc nào, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng ta thoáng hiện lên niềm vui sướng, cũng không biết là vì giành được món bảo vật nào hay là nhìn thấy Cố Thanh Hy bị Xích Viêm Sư bao vây mà cảm thấy hả hê.
“Rầm rầm rầm….”
Chuông lục lạc mọi người mang trên mình đồng loạt vang lên báo hiệu đã đến lúc rời khỏi núi Tầm Long, bọn họ phải tập hợp lại dưới chân núi, chờ người của học viện đưa họ rời đi.
Trạch vương cũng càng lúc càng lo lắng, tiếng chuông đã điểm ba lần nhưng Cố Thanh Hy vẫn chưa đến.
Nếu nó vang lên một lần nữa, cho dù nàng chạy trốn được cũng không thể rời khỏi núi Tầm Long, và chỉ có thể đợi tới khi đại hội tầm bảo tiếp theo bắt đầu.
Nơi này thường thường sẽ xuất hiện ma thú, ở lại đây tương đương với việc đâm đầu vào chỗ chết.
Cố Sơ Vân âm thầm đắc ý chỉ mong sao Cố Thanh Hy vĩnh viễn đừng xuất hiện.
Tại khoảnh khắc mọi người đều cho rằng Cố Thanh Hy đã bị Xích Viêm Sư ăn thịt thì nàng lại đưa theo Tiêu Vũ Hiên, Liễu Nguyệt và Vu Huy mắt mày khoái trá, vừa huýt sáo vừa hớn hở sải bước ra ngoài, phía sau bọn họ còn có cả đàn cả lũ Xích Viêm Sư, chỉ là trên lưng những con Xích Viêm Sư này đều chở những bao tải lớn.
Bọn họ mắt sắc phát hiện ra bên trong những túi gai ấy chứa đầy… cỏ dại…
Trời ạ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Xích Viêm Sư hung mãnh tàn bạo vậy mà ngoan ngoãn thay bọn họ khiêng bao tải?
Chuyện này chuyện này…
Không phải là bọn họ bị hoa mắt đó chứ?
Cố Thanh Hy bá đạo ra lệnh: “"Đặt tất cả các bao tải ở đó, đặt từng bao xuống, mười bao thành một tổ”.
Cả đám há hốc mồm kinh ngạc, chỉ thấy Xích Viêm Sư ngoan ngoãn nghe lời đặt bao tải xuống đất, mười bao tải xếp thành một cụm, không hơn không kém, hơn nữa từng con Xích Viêm Sư lại giống như con kiến, hèn mọn đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của nàng.
Những con Xích Viêm Sư này cũng không biết đã làm việc gì khổ sai mà từng con đều không ngừng thở hổn hển.
Mọi người dụi mắt.
Họ không nhìn lầm, những con Xích Viêm Sư này thực sự nghe theo lời của Cố Thanh Hy.
Thế giới này có phải là ảo mộng không?
Cố Thanh Hy không có võ công, đường đường Xích Viêm Sư cấp hai đỉnh phong nhìn nàng lại sợ hãi như chuột thấy mèo.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đắc chí ngẩng đầu, họ vô cùng hưởng thụ những ánh mắt kinh ngạc này của mọi người.
“Các ngươi có thể đi rồi”.
Cố Thanh Hy vừa dứt lời đám Xích Viêm Sư kia từng con đều co cẳng chạy điên cuồng, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.
Cứ như vậy rời đi rồi?
Xích Viêm Sư vâng lời như vậy?
Đôi mắt Cố Sơ Vân xẹt qua tia hận thù nhưng rất nhanh đã khôi phục nét nhu mì của ngày thường.
Nhiều cao thủ ám sát nàng ta như vậy vẫn có thể để nàng ta thoát được một kiếp.
Trạch vương sững sờ hồi lâu, khi thấy nàng bình an trái tim căng thẳng của hắn ta cũng khẽ nới lỏng.
Cố Thanh Hy nhiều lần khiến hắn bẽ mặt, hắn nên hận nàng nhưng mỗi lần đều không nhịn được vì nàng mà lo âu.
Cố Thanh Hy chỉ vào bao tải trên mặt đất cười nói: “Nếu có ai trong số các ngươi bằng lòng giúp ta khiêng bao tải ra ngoài, ta sẽ cho mỗi người một trăm lượng bạc”.
Có thể báo danh vào học viện Hoàng gia có ai thiếu tiền?
Một đống người đông đảo như vậy đều sửng sốt không ai bước tới.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chữa lại: “Ai có thể giúp ta vác ba bao tải trở lên rời khỏi núi Tầm Long, ta liền tặng người đó một gốc cỏ Hổ Phách”.
Vừa nói nàng vừa lấy ra một lượng lớn cỏ Hổ Phách từ trên người xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT