Hoá ra không phải vì những loại dược liệu này khó tìm, mà là người của thế giới này hoàn toàn không biết những loại dược liệu này được dùng để làm gì?
Nàng hái cỏ dại ở bên ngoài, hầu hết các học trò đi ngang qua nhìn thấy đều cười cợt.
“Bốn người này đến làm trò cười à? Người khác đi tìm kho báu, họ lại tới tìm cỏ, ha ha ha...”
Tiêu Vũ Hiên cãi lại: “Cười cười cười, có gì buồn cười, chúng ta thích hái cỏ đấy, có ảnh hưởng gì đến các ngươi không? Đi đi đi, nhanh lên”.
Liễu Nguyệt và Vu Huy cũng nhanh chóng đuổi họ đi, dù sao đây cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.
“Nha đầu xấu xí, cô biết chưa, võ mạch của ta lại đột phá rồi, bây giờ đã là tầng bảy, khi nào ta đột phá tầng chín là có thể bước vào cấp một, đến lúc đó không cần phải sợ Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết nữa”.
“Lão đại, hai người chúng ta cũng đã đột phá tầng một. Đây là số đan Bồi Nguyên còn lại, cô mau cất đi, đan dược này đắt lắm. Nếu để những người khác trong học viện biết, nói không chừng họ sẽ tìm cách cướp đoạt”.
Cố Thanh Hy trừ hâm mộ cũng chỉ hâm mộ.
Với một viên đan Bồi Nguyên mà họ đã đột phá, tại sao nàng vẫn còn mắc kẹt ở tầng hai võ đạo, dù nàng có ăn bao nhiêu đan dược cũng không có dấu hiệu đột phá?
Liễu Nguyệt hỏi: “Lão đại, chúng ta có cần tiếp tục tìm nơi trốn Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết không ạ?”
Cố Thanh Hy: “...”
Chẳng lẽ nàng đến núi Tầm Long để trốn hai người họ à?
“Các ngươi nhìn kĩ lại xem trong bao tải của ta có loại dược liệu nào mà các ngươi chưa từng thấy không?”
Tiêu Vũ Hiên và những người khác ngồi xổm xuống, lục lọi trong bao, sau đó lấy ra vài loại dược liệu: “Những loại này chúng ta đều chưa từng thấy, đây là cỏ gì vậy?”
Hoa Phong Sương Linh, lá Vô Căn Tiên, cỏ Bích Diệp.
Đây là những linh dược quý hiếm, dù ở hiện đại cũng là thảo dược khó cầu.
“Ba người các ngươi đi tìm những loại dược liệu này, hái nhiều lên, càng nhiều càng tốt”.
“Hả... Hái những loại cỏ dại này để làm gì? Nha đầu xấu xí, não cô bị cháy hỏng rồi sao?”
“Não ngươi mới bị cháy hỏng đấy, ta giống người nhàm chán như vậy sao? Ta bảo các ngươi đi hái thì nhất định có tác dụng”.
“Tác dụng gì cơ?”
“Ta sẽ nói sau, thời gian quý giá, các ngươi mau đi hái đi”, nàng dám bảo đảm khi ra khỏi núi Tầm Long, để hái được những loại dược liệu này ở nơi khác thì quả thật khó như lên trời.
“Vậy nếu lỡ như gặp phải đám người Đông Phương Triết thì sao?”, Tiêu Vũ Hiên vẫn chưa quên hai người kia còn đang tìm kiếm Cố Thanh Hy khắp nơi để giết nàng.
“Đến chỗ đông người mà hái, càng đông càng tốt”, chỉ cần ở nơi đông người, họ muốn ra tay thì cũng phải suy nghĩ lại.
“Được”.
Nói là làm liền, bốn người nhóm Cố Thanh Hy ai cũng cầm một cái bao to, vừa đi về phía nơi đông người vừa hái như muốn hái sạch tất cả những loại dược liệu đó.
Mọi người trong học viện Hoàng gia lại bắt đầu cười nhạo.
“Bốn tên ngốc này tưởng mấy cây cỏ dại này là linh dược, hái là có thể kiếm được tiền à? Nếu linh dược dễ hái như vậy, sao núi Tầm Long có thể có những cây cỏ dại này ở khắp nơi chứ?”
“Ta cứ tưởng Cố Thanh Hy thông minh lên rồi, không ngờ vẫn ngu ngốc như trước. Haiz, xem ra ta đã đánh giá cao nàng ta”.
“Kệ đi, họ thích hái cỏ dại thì cứ để họ hái, chúng ta mau tiếp tục tìm kiếm kho báu đi. À đúng rồi, tuyệt đối đừng đi về hướng Đông Nam, ở đó có rất nhiều thú dữ, học viện chúng ta đã có vài học trò bị ăn rồi đấy”.
“Gì cơ... Con gì mà hung dữ, còn ăn cả thịt người thế?”
“Ta cũng không biết là con gì, trông nó rất kì lạ, chưa gặp bao giờ, nhưng tốc độ của nó rất nhanh, cứ gặp người là cắn”.
“Vậy thì ta không đi hướng Đông Nam nữa, chúng ta đi hướng Tây Bắc đi, nghe nói ở đó có rất nhiều bảo vật”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt loé, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Những nơi có linh vật chắc chắn sẽ có thú dữ bảo vệ.
Hơn nữa chuông Phá hồn của nàng vẫn luôn dẫn dắt nàng đi hướng Đông Nam, lẽ nào nơi đó thật sự có bảo vật?
“Tiêu Vũ Hiên, đi thôi, chúng ta đi hướng Đông Nam”.
“Không phải họ vừa nói hướng Đông Nam có thú dữ sao? Vả lại hướng Đông Nam có rất ít người, ngộ nhỡ đám người Đông Phương Triết đuổi theo thì phải làm sao?”
Cố Thanh Hy nhếch môi cười, trong mắt tràn đầy mưu mô.
Nhóm người Tiêu Vũ Hiên tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng, nha đầu này đang có ý đồ gì?
“Liễu Nguyệt, Vu Huy, hai người các ngươi tiếp tục hái thuốc, nhớ là hái ở nơi đông người. Tiêu Vũ Hiên, ngươi đi theo ta”.
“Hả... Chúng ta đã hái nhiều như vậy mà vẫn hái tiếp ư?”
“Đúng vậy, chúng ta đến núi Tầm Long để tìm kho báu, nếu tiếp tục hái thuốc, chúng ta sẽ không có thời gian tìm bảo vật”.
“Chẳng phải bảo vật có ở khắp mọi nơi sao? Họ không biết phân biệt hàng, ta tin rằng các ngươi đều có đôi mắt tinh tường. Khi nào ta quay lại, mỗi người các ngươi phải hái được ít nhất hai bao tải lớn. Nếu không hái được, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy”, Cố Thanh Hy đang cười, nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự uy hiếp.
Không đợi Liễu Nguyệt và Vu Huy đồng ý, Cố Thanh Hy đã kéo Tiêu Vũ Hiên rời đi.
Tiêu Vũ Hiên đã đạt tới tầng bảy võ đạo, chỉ cần đột phá tầng chín là có thể tiến vào cấp một nên đương nhiên thính lực rất tốt, hắn ta vừa đi, vừa nhỏ giọng hỏi: “Nha đầu xấu xí, có người bám theo chúng ta, hơn nữa còn có sát ý”.
“Ngươi yên tâm, có mối quan hệ với chiến thần, những tên khốn đó không dám manh động đâu, chúng ta cứ đi tiếp là được”.
Đây là một thung lũng, địa thế hiểm yếu, hai bên đều là hào, rất khó đi lại, hơn nữa còn có sương độc dày đặc.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên ăn đan Tị Độc mới có thể đi lại tự nhiên trong thung lũng.
“Nha đầu xấu xí, chúng ta cứ đi đi lại lại trong thung lũng này, rốt cuộc là đang định đi đâu?”
Làm sao nàng biết phải đi đâu?
Nàng chỉ biết chuông Phá hồn trong ngực mình đang chỉ dẫn đi về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT