Cố Thanh Hy nói như thế rõ ràng là thừa nhận nàng dựa vào thân phận ức hiếp Cố Sơ Vân.

Nàng nói lời này có khác nào tự tìm đường chết đâu? Lát nữa sẽ phải đi vào núi Tầm Long, Cố Thanh Hy không sợ bị bọn họ giết chết ở nơi đó sao?

Một câu nói khiến mùi thuốc súng dâng lên nồng nặc.

Cố Sơ Vân giả vờ yếu đuối, rưng rưng nước mắt, nhưng trong lòng lại chỉ muốn tình hình giữa bọn họ ngày càng căng thẳng.

Nàng ta khẽ thút thít: “Tam muội muội, Đông Phương công tử không có ý này, hắn…”

“Hắn có ý gì không liên quan đến ta. Tốt nhất các ngươi đừng kiếm chuyện với ta, nếu không ta sẽ khiến các ngươi chết một cách thú vị đấy”.

Shhh…

Mọi người lại thấy khiếp sợ lần nữa.

Cố Thanh Hy muốn chết sao?

Cố Sơ Vân đã giảng hoà rồi, nhưng nàng lại chỉ muốn đắc tội triệt để với Đông Phương Triết.

Đông Phương Triết cười khẩy: “Giỏi, giỏi lắm, ta cũng muốn xem thử cuối cùng ai sẽ là người chết trước”.

Có lẽ hắn ta còn kiêng dè chiến thần nên không nói thẳng ra, nhưng ý cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.

Thanh Phong lộ ra sát khí: “Đông Phương công tử, trước khi nói ra lời này, tốt nhất công tử nên ước lượng xem mình có bao nhiêu bản lĩnh”.

Đông Phương Triết tức giận nhưng không dám nói gì.

Ở Đế Đô, không ai không biết Thanh Phong và Giáng Tuyết là hai cánh tay đắc lực của chiến thần, đắc tội bọn họ cũng giống như đắc tội với chiến thần.

Mộ Dung Thần vung quạt, cười to nói: “Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, cần gì phải làm to chuyện thế, Đông Phương huynh cũng không có ý gì đâu, hắn là kiểu người độc miệng, khẩu xà tâm Phật mà”.

Cố Thanh Hy cười nhạt.

Khẩu xà tâm Phật?

Theo nàng thấy, hắn ta rõ ràng là muốn giết nàng, tuổi trẻ hiếu thắng, không thể kiềm chế.

So với Đông Phương Triết, càng nên đề phòng Mộ Dung Thần miệng nam mô bụng bồ dao găm hơn.

Cố Thanh Hy mập mờ nói một câu: “Độc miệng, phải trị”.

Đông Phương Triết vốn vừa nguôi giận lại bị chọc tức.

“Ngươi nói ai độc miệng?”

“Ta nói ngươi à? Ta đã chỉ mặt gọi tên chưa?”

“Ngươi…”

“Đong đong đong…”

Tiếng chuông của học viện vang lên.

Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng đi tập hợp.

Cố Thanh Hy khinh thường nhìn thoáng qua bọn họ, ôm lấy bả vai Tiêu Vũ Hiên, cũng đi tập hợp.

Liễu Nguyệt vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Lão đại, cô làm thế có đắc tội với Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết không? Hai người này cũng sẽ đi vào núi Tầm Long đấy”.

“Ngươi cảm thấy ta mặc cho bọn họ gây chuyện là không đắc tội với bọn họ sao?”

Từ đầu hai người này đã có dự định trừ khử nàng, cho dù nàng làm gì, cuối cùng bọn họ cũng sẽ trở mặt, có gì phải sợ chứ.

Trong sàn diễn võ của học viện Hoàng gia, các học sinh tham gia đại hội tầm bảo lần này chia thành năm hàng đứng ngay ngắn theo thứ tự, mười mấy phu tử văn võ đứng trên đài cao, giới thiệu về quy tắc của đại hội tầm bảo.

“Học sinh có thể đứng ở đây đều được học viện Hoàng gia chọn lựa tỉ mỉ, năm trước chỉ có học sinh khoá này mới có thể tham gia đại hội tầm bảo, nhưng Thánh thượng ban ân, vì tìm kiếm nhân tài, đặc biệt cho phép học sinh ưu tú của khoá trước cũng có thể tham gia”.

“Núi Tầm Long là núi quý của Dạ Quốc ta, mọi người đều biết vào thời kỳ thượng cổ, nơi đó từng xảy ra rất nhiều trận đại chiến, được xem là di chỉ chiến trường thượng cổ, bên trong không chỉ có hung cầm mãnh thú, kỳ hoa độc thảo, còn có các loại bảo vật thất lạc, trong đó có không ít bảo vật từ nhị phẩm trở lên, nếu may mắn, thậm chí còn có thể tìm thấy bảo vật tứ phẩm”.

“Cho dù các ngươi tìm thấy bảo bối gì ở núi Tầm Long thì nó cũng đều thuộc về các ngươi, nếu các ngươi xui xẻo không tìm thấy gì thì sẽ không có gì cả. Thời gian ở trong núi Tầm Long là ba ngày, ba ngày sau, đại hỏi tầm bảo lần này sẽ kết thúc, tất cả mọi người rút lui khỏi núi Tầm Long, nếu có người không rút lui, giết chết không ta”.

“Học viện sẽ cho mỗi người một cái chuông, nếu gặp nguy hiểm thì rung chuông ba lần, kéo dây dưới chuông ra, người của học viện sẽ tiếp ứng, cứu các ngươi ra ngoài, nhưng các ngươi cũng sẽ mất tư cách tham gia đại hội tầm bảo, không thể tiếp tục đi tìm bảo vật nữa”.

Cố Thanh Hy đứng nghe bọn họ lải nhải, nhàm chán ngáp một cái.

Những lão phu tử này nói xong chưa vậy, nếu còn chậm trễ thì sẽ mất một ngày rồi, còn tham gia cái gì.

Nàng đảo mắt nhìn quanh, trong học viện rộng lớn không có bóng dáng của Đương Đương công chúa, cũng không biết sau khi nợ tiền của phòng đấu giá Phong Tương, nàng ta đã giải quyết thế nào?

Trạch Vương và Cố Sơ Vân cũng tham gia đại hồi tầm bảo.

Cố Thanh Hy đảo mắt, nhìn về phía Thượng Quan Sở tao nhã thanh lịch.

Thượng Quan Sở có vẻ rất ung dung, không nói nhiều như những phu tử khác, hắn chỉ ngồi yên một chỗ, vuốt ve cây đàn của mình.

Có khoảng hơn ba trăm học sinh tham gia đại hội tầm bảo, Cố Thanh Hy phát hiện có rất nhiều ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía nàng, dù có che giấu đến mức nào cũng không thể giấu đi những sát khí kia.

Nàng nhỏ giọng nói: “Lát nữa sau khi tiến vào núi Tầm Long, ba người các ngươi theo sát ta”.

“Sao vậy?”, Tiêu Vũ Hiên hỏi.

“Không có gì, người đông sức mạnh nhiều”, Cố Thanh Hy nghiêng đầu cười, cũng không nói thẳng.

Từ phu tử nói: “Được rồi, những gì nên nói đều đã nói, bây giờ chúng ta sẽ mở ra kết giới của núi Tầm Long, nếu các ngươi không chịu đựng được thì nhất định phải kéo dây đồng dưới chuông, tránh để mất mạng”.

“Vâng thưa phu tử”.

Mấy học sinh tràn đầy hứng thú vặn tay, chỉ muốn lập tức tiến vào núi Tầm Long.

Mấy phu tử kết ấn bằng hai tay, bày ra trận pháp, rót nội lực vào trong, cưỡng chế mở kết giới của núi Tầm Long.

Sau một tiếng: “Đi đi”.

Một bên khác của kết giới như xuất hiện lực hút, hút tất cả bọn họ vào trong.

Vụt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play