Suốt đêm, cậu ta bị sai tới sai lui không ngớt.

“Ầm…”

Trong phòng lại vang lên tiếng nổ.

Không biết đây đã là lần nổ thứ bao nhiêu.

Dược liệu đưa vào trong đó hết đợt này đến đợt khác, cậu ta cũng không nhớ rõ đợt thứ mấy nữa rồi, tất cả bị Vương phi nương nương lãng phí hết.

Luyện đan…

Người bình thường muốn trở thành luyện đan sư không trải qua tám, mười năm thì sao có thể thành công.

Hơn nữa, đây mới chỉ vừa vượt qua luyện đan sư cấp một mà thôi.

“Ầm…”

Lại một tiếng nổ vang lên, căn phòng bốc cháy.

Thanh Phong sợ hãi, lập tức sai người chữa cháy.

Đây là phòng tân hôn của chủ tử và Vương phi, Thanh Phong quả thật không dám tưởng tượng, đợi chủ tử quay về phải giải thích thế nào với chủ tử. .

||||| Truyện đề cử: Xuân Đề |||||

Hạ nhân của Vương phủ đều đang chữa cháy, đầu tóc của Cố Thanh Hy bị nổ rối bời, giống như tổ gà, Thanh Phong đưa nàng đến một gian nhã thất.

Trong phòng, Cố Thanh Hy nhìn một hộp lớn Tẩy Tủy Đan ở trước mặt, vừa rầu rĩ vừa thở phào nhẹ nhõm.

Rầu rĩ là vì Tẩy Tủy Đan còn xa mới đạt tới kết quả mà nàng mong muốn.

Thở phào là vì cuối cùng cũng luyện thành.

“Thu Nhi, ra ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào trong, kể cả Vương gia”.

“Tiểu thư, người lại định làm gì?”

Thu Nhi sợ hãi, cái mạng nhỏ của tiểu thư suýt chút nữa là tiêu rồi, đừng nói nàng vẫn muốn tiếp tục luyện đan chứ?

“Ngươi thì biết cái gì, mau ra ngoài đi”.

“Nhưng mà…”

Không đợi Thu Nhi nói xong, Cố Thanh Hy đã đẩy nàng ta ra ngoài, bản thân nàng ngồi khoanh chân trên giường, cầm lấy Tẩy Tủy Đan trong hộp trước mặt, ăn một viên.

Đan điền dâng lên một dòng chảy ấm, võ mạch lại không có dấu hiệu mở ra.

Cố Thanh Hy lại ăn thêm vài viên, dòng chảy ấm ở đan điền càng lúc càng nhiều, thất kinh bát mạch khoan khoái dễ chịu, nhưng võ mạch vẫn không mở ra.

Nàng nhíu mày: “Dùng dược liệu tương tự thay thế quả nhiên hiệu quả kém hơn rất nhiều, Tẩy Tủy Đan này thật vô dụng”.

Cố Thanh Hy cắn răng, ăn hết toàn bộ số Tẩy Tủy Đan trong hộp.

Muốn tồn tại ở thế giới này mà không bỏ ra chút gì thì sao có thể thành công.

Cơ thể nóng như lửa, thiêu đốt đến mức nàng không ngừng chảy mồ hôi.

Đau…

Đau quá…

Người khác dùng một viên Tẩy Tủy Đan là có thể mở võ mạch.

Nàng dùng ít nhất hơn năm mươi viên, tuy võ mạch có dấu hiệu mở, nhưng mãi vẫn không thể mở ra hoàn toàn.

Cố Thanh Hy vận khí tiểu chu thiên, ngưng tụ sức mạnh trong đan điền lại, liên tục đánh vào võ mạch mới mở ra được một lỗ hổng.

“Ầm…”

Võ mạch khó khăn lắm mới mở ra được lỗ hổng, lại khép lại ngay lập tức. Cố Thanh Hy phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đau đến mức khó chịu.

“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? Tiểu thư, người mau mở cửa”.

“Im miệng, la hét cái gì”.

Cố Thanh Hy liếm máu nơi khóe miệng. Mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng nơi đáy mắt lại có vẻ kiên trì không phù hợp với lứa tuổi. Đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy chỉ hơi nhấc lên một chút, lại có một loại khí phách khiến người khác sợ hãi.

Quái lạ.

Rõ ràng đã mở ra một lỗ hổng, vì sao lại đóng lại ngay thế?

Cố Thanh Hy dò xét cơ thể mình, không biết vì sao nàng luôn cảm thấy cơ thể mình đang phong ấn một luồng sức mạnh, một luồng sức mạnh mà nàng không thể lay động.

Nếu không có luồng sức mạnh đó, võ mạch của nàng đã mở ra từ lâu.

Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi là nàng có thể mở võ mạch, Cố Thanh Hy không cam tâm.

Nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt, mở cửa phòng: “Thanh Phong, sai người đưa một ít dược liệu nữa sang đây”.

Nàng không tin vẫn không mở được một cái võ mạch cỏn con này.

Thanh Phong nhíu mày: “Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh Vương phi muốn mua dược liệu thì tự bỏ tiền, Vương phủ không có nhiều ngân lượng để Vương phi lãng phí như vậy”.

“…”

Số dược liệu đó chỉ là dược liệu bình thường, sao Vương phủ lại không kham nổi?

“Dạ Mặc Uyên về rồi sao?”

“Bẩm Vương phi, chủ tử vẫn chưa về, nhưng chủ tử không nguy hiểm đến tính mạng”.

“Soạt…”

Cố Thanh Hy ném một xấp ngân phiếu qua, thản nhiên nói: “Mau đi mua dược liệu, càng nhiều càng tốt”.

“Vương phi, người muốn có đan dược gì? Thuộc hạ có thể bẩm báo chủ tử, để chủ tử…”

“Đâu ra nhiều lời như vậy, bảo ngươi đi thì ngươi đi mau đi”.

“Vâng”.

Có kinh nghiệm lần thứ nhất, lần này Cố Thanh Hy luyện chế đan dược đã đơn giản hơn nhiều, cũng không xảy ra hiện tượng nổ nữa, số lượng đan dược thành hình cũng nhiều hơn lần đầu.

Tiêu tốn hết một vạn lượng ngân phiếu, nàng luyện chế được khoảng hai trăm viên Tẩy Tủy Đan, một trong số đó nàng còn cho Tử Yên Thảo vào.

Lần này, nàng vận khí đánh vào võ mạch, mỗi lần sắp phá thủng được võ mạch là lại vốc một nắm Tẩy Tủy Đan ăn vào, tăng gia năng lượng.

Giống như trước kia, mỗi lần vừa phá thủng một lỗ hổng là nó lại tự động khép lại, Cố Thanh Hy vẫn kiên trì đánh phá hết lần này tới lần khác.

Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian nàng mới mở được võ mạch hoàn toàn.

“Phụt…”

Lại một ngụm máu nữa tràn ra, người khác mở được võ mạch thì toàn thân thoải mái, cả người có lực, nàng lại giống như vừa thoát khỏi cái chết, suýt chút nữa lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Khóe miệng Cố Thanh Hy vương máu, nhưng nàng lại nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ.

Nàng thử vận khí tiểu chu thiên, trong đan điền có một ngọn lửa đang dần dần lớn lên, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều.

Nàng đã có nội lực… dù nội lực rất yếu…

Võ mạch mở ra, báo hiệu nàng có thể tập võ rồi.

Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục, lại mở Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan ra lần nữa.

Đan Thăng Hoa, đan dược nâng cao nội lực nhanh chóng, đột phá cấp một.

Cố Thanh Hy lại có hứng thú.

“Thanh Phong”.

Gương mặt Thanh Phong đầy khổ sở: “Vương phi nương nương, dược liệu mà người cần trên khắp đế đô đều không còn nữa rồi, từ nơi khác vận chuyển đến nhanh nhất cũng phải ngày mai”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play