Ra khỏi tửu lâu, Tiêu Vũ Hiên đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng vẫn đưa bọn họ về đến cửa sau phủ Thừa Tướng an toàn.
“Thật sự không hiểu nổi cô, cửa chính thì không đi, cứ thích đi cửa sau, còn chưa chịu vào nữa, gặp phải biến thái ‘hái hoa’ thì ta mặc kệ đấy”.
“Đêm hôm khuya khoắt, nếu ta vào bằng cửa chính thì sẽ đánh động đến mọi người trong phủ”.
“Cũng đúng”, lát nữa hắn cũng về nhà, có nên lẻn vào bằng cửa sau không nhỉ?
“Tiểu Hiên Hiên, hẹn mai gặp nhé”.
Tiêu Vũ Hiên lảo đảo, đang muốn nổi giận thì trước mắt nào còn bóng dáng Cố Thanh Hy nữa.
Nha đầu xấu xa này, tốc độ cũng nhanh ra phết.
Trong phủ Thừa Tướng, Thu Nhi thấp thỏm bất an.
“Tiểu thư, hôm nay người đánh Hạ Vũ bị thương nặng, còn đánh ngũ di nương mấy gậy, liệu ngũ di nương có mách lại với lão gia không, liệu bọn họ có làm khó dễ gì người không?”
“Có, nhưng chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta gây chuyện vào hôm nay. Hạ Vũ bị thương nặng như thế, có lẽ sẽ không sống nổi, xưa nay đại phu nhân và ngũ di nương như nước với lửa, bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội giết đi trợ thủ đắc lực của ngũ di nương”.
“Tiểu thư… Muội không hiểu người đang nói cái gì cho lắm”.
“Đơn giản chỉ là chuyện đại phu nhân và ngũ di nương đấu đá nhau, còn đấu thế nào thì không liên quan đến chúng ta, dù sao trước khi Hạ Vũ chết, bọn họ sẽ không rảnh đến tìm chúng ta gây chuyện đâu”.
Cố Thanh Hy dỗ Thu Nhi trở về phòng rồi lục tung tủ quần áo của mình lên, tìm ra một bộ đồ cũ nát mặc lên người, đeo thêm cái khăn che mặt, cơ thể nhanh nhẹn nhảy lên, trực tiếp vượt qua bức tường rào.
Sau khi nhảy lên lướt đi, Cố Thanh Hy dựa vào chút kí ức nhỏ nhoi về sơn trang Thu Phong của mình, chạy tới đó.
Dáng người cô mảnh mai, động tác lại nhẹ nhàng như chim yến, chẳng mấy chốc đã nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm, có thể thấy trước đó nàng từng luyện võ.
Cố Thanh Hy hơi kinh ngạc, hình như cơ thể này còn tài giỏi hơn những gì nàng tưởng rất nhiều.
Đừng nói là nguyên chủ biết võ công nha?
Nhưng tại sao… Nàng lại không thể cảm nhận được chút nội lực nào trong đan điền?
Sơn trang Thu Phong là một nơi yên tĩnh ở thành đông, mọi người đều biết đó là hành cung của chiến thần Dạ Vương.
Nơi này trồng đầy cây lá phong, vì thế nên mới gọi là sơn trang Thu Phong.
Tìm kiếm suốt một đêm, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy bốn chữ sơn trang Thu Phong cứng cáp hữu lực.
Nơi này chiếm một diện tích rất lớn, Cố Thanh Hy nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở trong không khí.
Kiếp trước, nàng là đặc công giỏi nhất thế giới, am hiểu tác chiến trong đêm, lẻn vào một nơi nào đó, với nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng…
Cố Thanh Hy bỗng nhiên mở đôi mắt sắc bén ra.
Không khí có những dao động khác lạ, nếu nàng không đoán sai, thì cửa chính chẳng những có rất nhiều cao thủ mai phục, mà còn có rất nhiều trận địa tuyệt thế, tuy trận pháp đã bị ẩn giấu nhưng dòng khí của nó vẫn tỏa ra.
Chỉ là một sơn trang thôi mà, có cần phải chơi ác vậy không?
Cố Thanh Hy biết mình không thể đi vào bằng cửa lớn, lại dùng tốc độ như tên lửa lướt quanh sơn trang Thu Phong một vòng, tìm kiếm chỗ yếu ớt nhất để ra tay.
Sau khi đi hết một vòng, Cố Thanh Hy mới biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại nói tự tiện xông vào sơn trang Thu Phong thì chỉ có một con đường chết.
Cả tòa sơn trang lớn như thế… Lại không thể tìm thấy một chỗ nào để ra tay, nơi này ngoài sáng trong tối đều có rất nhiều cao thủ trấn giữ.
Chẳng lẽ chỉ có thể xông vào đó ư?
Cố Thanh Hy lại dạo thêm một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía tây sơn trang, nở nụ cười ranh ma.
Nàng nhặt mấy cục đá lên, ném vào trong, trong nháy mắt, bên trong đã có người xuất hiện soàn soạt.
Sau khi dẫn người đi, cơ thể nàng lại như một bóng ma lách vào trong, đi thẳng đến vách núi đen.
“Ai, kẻ nào dám lẻn vào sơn trang?”
Cái định mệnh…
Nàng đã cẩn thận thế rồi mà vẫn bị phát hiện, trong tay chiến thần có bao nhiêu người vậy.
“Soạt soạt soạt…”
Nguyệt Nha hiên ngang lẫm liệt, lại đầy lạnh lẽo lướt qua khoảng không bay đến, nếu Cố Thanh Hy không nhanh nhẹn, xoay người né đi thì chắc đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
Trận pháp cũng khởi động, một cái trận bát quái bao vây nàng ngay giữa sân.
Soạt soạt soạt…
Hộ vệ động tác nhanh lẹ, bao vây lấy nàng.
“Nha đầu ở đâu ra, lại dám xông vào sơn trang Thu Phong, cô có biết đây là đâu không?”
“Nghe nói nơi này có phong cảnh rất đẹp, nên ta đến đây ngắm lá phong”, Cố Thanh Hy cười kiêu ngạo, hoàn toàn không sợ, lại còn tỏa ra khí phách phượng lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn.
“Ngông cuồng thật, thế thì cô cứ ở đó thong thả mà xem”.
Dứt lời, trận bát quái bắt đầu biến thành sát trận, sát khí lạnh thấu xương ập thẳng vào người Cố Thanh Hy.
Ánh mắt Cố Thanh Hy lạnh lùng. .
Ngôn Tình NgượcTrận bát quái này có chứa khí độc, khi nó bắt đầu tấn công, khí độc cũng phóng ra, người bình thường ngửi vào, không chết cũng tàn phế.
Bọn họ… Hoàn toàn không muốn giữ người sống.
Trong trận pháp này ngoài độc ra vẫn còn ẩn chứa lực càn khôn, bị tia sáng trắng đó chạm trúng cũng sẽ chết.
Nhìn lại bên ngoài đầy cung tiễn thủ vây quanh, chỉ cần nàng phá trận bay ra thì những mũi tên đó cũng sẽ đáp vào người.
Khóe môi Cố Thanh Hy hiện lên nụ cười khát máu.
Dùng độc với nàng ư?
Vừa hay, nàng là y độc song tu, trên đời này chẳng có loại độc nào làm khó được nàng.
Về phần trận pháp…
Cũng vô cùng trùng hợp, vì là đặc công nên kiếp trước cũng nghiên cứu khá nhiều trận pháp cổ.
Cố Thanh Hy giẫm lên khảm vị, lại chuyển sang cách vị, lướt qua tốn vị, tay ngưng tụ kí lực đánh thẳng vào càn vị.
Ầm một tiếng, trận bát quái không chê vào đâu được lại nổ tung, khí độc bắn ngược ra ngoài, lao về phía mọi người.
Sắc mặt bọn họ chợt thay đổi, nhanh chóng lùi về phía sau.
Cố Thanh Hy cũng tranh thủ lúc này, nhón chân, như cơn gió nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
“Ầm…”
Một chưởng lực kéo theo ngàn vạn lôi hỏa cuồn cuộn ập đến.
Cố Thanh Hy rùng mình.
Tuy thể lực của cơ thể này không tệ, nhưng nó lại chẳng có chút nội lực nào, còn chẳng bằng nàng ở kiếp trước.
Cứng đối cứng là không được, Cố Thanh Hy chỉ có thể giơ chân ra, lăn một vòng dưới đất, vất vả né tránh.
Soạt soạt soạt…
Hết người này đến người khác đuổi theo không ngừng, lướt đi trong màn đêm như một con báo săn.