Trạch Vương bẻ khớp tay răng rắc, mặc dù đã cố khống chế nhưng lửa giận trong lòng hắn ta vẫn bùng lên dữ dội.
“Còn nữa, Cố thừa tướng vẫn luôn xem thường đứa con gái thứ ba của mình, còn đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng ta, giờ biết rõ trong mấy đứa con gái, nàng ta là đứa xuất sắc nhất, chậc chậc, không biết ông ta hối hận đến mức nào?”
Sắc mặt Cố thừa tướng lúc trắng lúc xanh.
Đối với ông ta, thà rằng Cố Thanh Hy cứ mãi là đứa con gái vừa xấu xí, vừa vô dụng thì tốt hơn. Bởi vì nàng có tài có sắc đã khiến ông ta bị châm chọc không biết bao nhiêu lần.
“Lúc trước, cứ nghĩ con gái thứ hai của Cố thừa tướng là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thông minh tuyệt đỉnh, nào ngờ hóa ra chỉ là giả. Ta thấy nàng ta là một đứa ngốc thì đúng hơn, bỏ ra một ngàn một trăm vạn lượng bạc để mua một tấm bản đồ khó hiểu, đó chả phải ngu thì là gì?”
“Đúng đó, dạo trước ta còn đến nhà nàng cầu hôn, may mà Cố thừa tướng chướng mắt ta nên đã từ chối, bằng không thì ta lấy phải một người ngốc về nhà rồi!”
“Vốn dĩ ta còn thấy tiếc thay cho Cố Sơ Vân, vì nàng bị hứa gả cho tên thiếu gia ăn chơi Tiêu Vũ Hiên kia, đó chẳng khác nào là đóa hoa lài cắm bãi phân trâu, nhưng giờ nhìn lại thì… kẻ đần xứng với quần là áo lượt, đúng là ông trời tác hợp mà, ha ha ha…”
Sắc mặt Cố Sơ Vân cực kỳ khó coi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta luôn được khen ngợi, đã khi nào bị làm nhục như vậy đâu.
Tất cả những việc này đều do Cố Thanh Hy mà ra.
Cố thừa tướng tức đến mức hất tay áo bỏ đi.
Con gái thứ hai, Cố Sơ Vân, vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ông ta, vậy mà hôm nay lại trở thành nỗi nhục, thử hỏi sao ông ta có thể chấp nhận được?
“Một ngàn một trăm vạn lượng lần một, một ngàn một trăm vạn lượng lần hai, một ngàn một trăm vạn lượng…”
Cố Thanh Hy ngước nhìn gian phòng số 7 ở trên lầu, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch.
Ở gian phòng số 7, Dịch Thần Phi nhanh chóng hiểu ý, liền hô lên: “Một ngàn hai trăm vạn lượng”.
Cố Sơ Vân thở hắt ra một hơi.
Nhưng ngay sau đó, tim nàng ta nảy lên một cái, bỗng có cảm giác có gì đó không đúng.
Bước chân của Cố thừa tướng thoáng khựng lại, kế đó, ông ta vòng trở lại, đoạt lấy tấm bảng trong tay con gái, quát khẽ: “Thành sự không có, bại sự có thừa, sao ta lại sinh ra một đứa con gái như ngươi?”
“Cha, có lẽ vị khách ở phòng số 7 là người giúp tam muội muội thanh toán đấy, nếu chúng ta tiếp tục nâng giá, bọn họ vẫn sẽ theo đến cùng”.
“Khoan nói đến việc khách ở phòng số 7 có phải người thanh toán cho Cố Thanh Hy hay không, dù là đúng thì liên quan gì đến chúng ta? Một thứ vô dụng, sao chúng ta phải bỏ ra một số tiền lớn để tranh đoạt hử?”
“Tam muội muội khiến cha giận đến như vậy, con gái chỉ thầm nghĩ trút giận giúp cha mà thôi, chưa từng có ý khiến cha khó chịu”.
Cố Sơ Vân rơm rớm nước mắt, nói rất đáng thương, cộng thêm việc nàng ta là một mỹ nhân yếu đuối càng khiến Cố thừa tướng mềm lòng, thế nên giọng điệu của ông ta cũng dịu đi rất nhiều.
“Cha biết con khó chịu khi nó cứ liên tục tranh đồ với cha, nhưng chúng ta kêu giá, đó không phải con số, mà là bạc đấy. Phủ thừa tướng vốn không có bao nhiêu bạc, không thể lãng phí như vậy được”.
“Con biết sai rồi!”
“Được rồi, lần sau không được làm như vậy nữa!”
“Vâng, cha, rõ ràng là tam muội ghi hận vì cha không thương nó, nên lúc nào cũng đối đầu với cha, con gái thật sự nhìn không nổi!”
Đâu chỉ con gái nhìn không được, ngay cả ông ta cũng nhìn không được.
Tuy nhiên, hiện tại Cố Thanh Hy là Dạ vương phi, là chính phi của Chiến Thần, còn nổi danh tài sắc, ông ta có thể làm gì được?
“Có người ra giá một ngàn hai trăm vạn lượng, còn ai… muốn tiếp tục kêu giá hay không? Nếu không, tấm bản đồ này sẽ thuộc về khách quý ở phòng số 7”.
Cố Thanh Hy cảm thấy có một người anh trai thương yêu mình… quả thật rất tốt!
Nhất là người anh này không chỉ có tài, có sắc mà còn có tiền.
Dạ Mặc Uyên nheo mắt, trong mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm, tay thì giơ bảng: “Năm ngàn vạn lượng”.
Lần này Dạ Mặc Uyên giơ bảng số 29 chứ không phải 28, rõ ràng là muốn tách biệt với Cố Thanh Hy.
Nụ cười trên môi Cố Thanh Hy cứng lại.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài nhìn không hiểu thì bỏ một đống bạc ra mua về làm gì?”
“Ta mua về rồi từ từ xem, biết đâu một ngày nào đó sẽ hiểu thì sao”.
Dịch Thần Phi mỉm cười, tiếp tục tăng giá: “Sáu ngàn vạn lượng”.
“Bảy ngàn vạn lượng”.
“Tám ngàn vạn lượng”.
Cố Thanh Hy nắm chặt tay Dạ Mặc Uyên, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn: “Phu quân, một tấm bản đồ mà thôi, không đáng để bỏ ra nhiều bạc như vậy đâu. Hay là chúng ta từ bỏ đi nhé, đợi lát nữa có thứ khác hay hơn, chúng ta lại đấu giá”.
Nếu còn tăng giá nữa thì nàng sẽ táng gia bại sản thật đấy.
Vốn dĩ định dùng giá thấp để mua tấm bản đồ này, không ngờ lăn qua lộn lại lại thành giá trên trời.
Đang êm đẹp, không biết tên Dạ Mặc Uyên này trúng gió gì nữa.
Dạ Mặc Uyên rút tay lại, lạnh giọng hô: “Chín ngàn vạn lượng!”
A…
Mọi người chỉ biết há hốc mồm mà nhìn.
Tất cả đều cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Chẳng lẽ tấm bản đồ này có bí ẩn gì sao?
Nếu không thì sao hai người này lại liên tục tăng giá?
Bàn tay lộ rõ khớp xương của Dịch Thần Phi bấu chặt vào mặt bàn, trên môi hắn ta vẫn là nụ cười thân thiện, hắn ta nho nhã nói: “Mười ngàn vạn lượng”
“Mười lăm ngàn vạn”.
“Mười bảy ngàn vạn”.
“Hai mươi ngàn vạn”.
Cố Thanh Hy ôm đầu đau khổ. .
Truyện FullNàng không cần tấm bản đồ này nữa, ai thích thì lấy đi.
Hai mươi ngàn vạn…
Sao hai tên này lại dám kêu giá vậy chứ?
Cố Thanh Hy liếc nhìn bản đồ mà lòng quặn đau.
Nàng muốn có thật đấy, thế nhưng nàng không nỡ bỏ ra hai mươi ngàn vạn.