Đây không phải là một số tiền nhỏ, trước đó thái hậu bị Cố Thanh Hy lừa gạt sớm đã vườn không nhà trống.

Lần này…

Trừ khi rút từ ngân khố quốc gia nếu không bọn họ chắc chắn không móc ra được nhiều tiền như vậy.

Thượng Quan Sở phì cười, ánh mắt nhìn hướng Cố Thanh Hy của hắn nhiều thêm vài phần hứng thú.

Dịch Thần Phi thì nở nụ cười cưng chiều, đôi mắt dịu dàng của hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn đặt trên người Cố Thanh Hy.

Tên phục vụ bên người hắn nhẹ nhõm vỗ ngực: “May quá may quá, cũng may Cố cô nương cuối cùng cũng từ bỏ, nếu không chúng ta lấy ra 160 triệu lượng này cũng phải tổn thất lớn”.

Cố Sơ Vân không khỏi muốn vỗ về trái tim chịu phải kinh sợ của bản thân.

Cũng may nàng ta lựa chọn từ bỏ.

Nếu không cũng sẽ rơi vào bẫy rập của Cố Thanh Hy.

160 triệu lượng, lần này Đương Đương công chúa hoàn toàn phá sản rồi, đến mức còn hỏng bét hơn cả Trạch Vương.

Đương Đương công chúa không phục mà kêu gào: “Ta không đấu giá nữa, vừa rồi ta hô nhầm, 150 triệu thuộc về nàng ta, kinh thi cũng giao cho nàng ta đi”.

Bầu không khí của buổi đấu giá lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt của người chủ trì cũng đổi khác, lộ ra một tia lạnh băng thấu xương.

“Quý khách trên lầu à, ngươi cảm thấy phòng đấu giá Phong Tương chúng ta là nơi có thể tùy tiện giở thói ngang ngược được sao?”

“Ta… ta có thể nộp 10 triệu lượng, 150 triệu lượng còn lại các ngươi đòi nàng ta”, Đương Đương công chúa hoang mang chỉ vào Cố Thanh Hy nói.

Cố Thanh Hy vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn đáp: “Ta vừa muốn bỏ ra 150 triệu lượng để đấu giá kinh thi, nhưng bây giờ ta đột nhiên không còn hứng thú với nó nữa, lòng tốt này của ngươi ta xin ghi nhận trong lòng, một thứ tốt như kinh thi vẫn nên giữ lại cho ngươi chậm rãi thưởng thức thôi, tuyệt đối đừng từ chối ta”.

“Ngươi đùa giỡn ta”.

“Ta đùa giỡn ngươi thế nào? Ta cũng đâu bắt ép ngươi tiếp tục nâng giá, hơn nữa người đấu giá sau cùng là ngươi, chứ không phải ta”.

Đương Đương công chúa tức giận đến tái xanh mặt, nàng ta nhìn người chủ trì Tiểu Lộ, nói từng câu từng chữ: “Người phụ nữ này cố ý đùa bỡn ta, là nàng ta cố tình nâng giá muốn dụ dỗ ta nhảy vào bẫy, các người tìm nàng ta đòi 150 triệu lượng, ta có thể rộng lượng miễn phí tặng các người 10 triệu lượng”.

Tiểu Lộ cười mỉa mai:

"Sợ rằng đùa giỡn người khác không phải là quý khách số 28 mà là ngươi đó. Vừa rồi khi quý khách số 28 ra giá, ta nhớ ngươi cũng không ít lần bám sát nâng giá theo đâu? Vậy ta có thể cho rằng ngươi cũng đang cố ý đẩy giá, dẫn dắt nàng ấy phải tiêu tốn càng nhiều tiền hơn không?”

Vừa dứt lời, Tiểu Lộ duyên dáng vén lọn tóc sau tai, tiếp tục nở một nụ cười quyến rũ: “Vả lại, nếu đã là hội đấu giá thì việc nâng giá cũng không phải là hành vi phạm quy, ngươi trúng cạm bẫy của kẻ khác, chỉ có thể nói rằng bản thân ngươi không đủ tinh tế, trách không được người khác, hay là nói ngươi muốn nuốt lời?"

Đương Đương công chúa bị nói móc tới lặng thinh.

Bị dồn vào đường cùng nàng ta chỉ có thể phơi bày thân phận của bản thân: “Ta là Đương Đương công chúa của Dạ Quốc, là con gái ruột của thái hậu, muội muội ruột của hoàng đế, chỉ một phòng đấu giá Phong Tương cỏn con cũng dám gây khó dễ với ta?”

Trạch Vương nhịn không được muốn vỗ trán.

Chủ nhân đứng sau phòng đấu giá Phong Tương là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu- tổ chức tình báo số một số hai toàn thiên hạ, chỉ cần là thứ họ muốn điều tra thì không có gì không thể tra xét ra được.

Nếu hoàng muội đắc tội tới bọn họ thì chỉ khiến chuyện xấu của thái hậu, hoàng thượng cùng bản thân nàng ta bị tiết lộ cho tất cả mọi người biết mà thôi.

Điều càng đáng sợ hơn là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu còn có thể công khai bản đồ binh lực của Dạ Quốc tới mọi quốc gia.

Khi đó Dạ Quốc sẽ thực sự rơi vào cảnh nguy khốn.

Đế vương toàn thế gian có ai không muốn lôi kéo quan hệ với Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?

Nhưng hoàng muội lại khăng khăng muốn trở mặt với họ, đây không phải là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?

Quả nhiên lời này của Đương Đương công chúa vừa vang lên, tuy Tiểu Lộ vẫn uốn éo vòng eo thon thả, giọng điệu cũng vô cùng ấm áp nhưng câu từ lại khiến người ta phải sởn gai ốc:

“Đương Đương công chúa đúng không? Cho dù là công chúa cũng tuyệt đối không được phép phá vỡ quy định của buổi đấu giá, để xem xem mẫu hậu cùng hoàng đế hoàng huynh của ngươi có mang tiền tới chuộc ngươi không đi, nếu không dựa vào phép tắc của phòng đấu giá Phong Tương, mỗi ngày chúng ta sẽ chặt một bên tay chân của ngươi cho đến khi ngươi cứ sống sờ sờ mà bị chém chết”.

Đương Đương công chúa nuốt nước bọt, nàng ta mấp máy môi còn muốn nói điều gì đó nhưng đã có người cưỡng ép ấn nàng ta xuống.

“Hỗn xược, ngươi có biết ta là ai không, ta thế nhưng là con gái ruột của thái hậu, cũng là con gái ruột được bà yêu chiều nhất”.

“Ta e rằng ngươi còn chưa nhìn rõ thực tế, đừng nói tới ngươi là công chúa, cho dù ngươi là hoàng đế, chúng ta cũng sẽ chiếu theo lệ làm, thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt toàn bộ đất nước của ngươi”.

Mặt Đương Đương công chúa tái mét như giấy trắng.

Đôi mắt của Tiểu Lộ quá lạnh lẽo, lời nói ra cũng quá sương giá.

Đương Đương công chúa giống như bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân lạnh toát.

Lời này quá điên cuồng, nếu đổi lại là người khác nói chắc chắn sẽ bị ghép vào tội chu di cửu tộc nhưng người này lại là phòng đấu giá Phong Tương, ý nghĩa liền hoàn toàn khác biệt.

“Dẫn đi”.

“Buông ta ra, ta là công chúa, các ngươi dám đối xử với ta như vậy ta phải kêu hoàng huynh chém đầu cửu tộc các ngươi, bỏ ta ra…”

Công chúa đương triều vì quỵt nợ mà bị áp giải đi ngay trước mặt công chúng, đây là chuyện chưa từng xảy ra tại đấu giá Phong Tương.

Trong lòng mọi người không khỏi tăng thêm vài phần sợ hãi với đấu giá Phong Tương này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play