Bảo bối thế này không phải nên để xuất hiện sau cùng sao? Sao món thứ hai lại đưa ra đấu giá rồi?
Đám đông lập tức xôn xao.
Cố Sơ Vân nói: “Cha, Ôn Nguyên Châu khắp thiên hạ chỉ có hai viên, món bảo bối này dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải lấy được”.
Tim Cố thừa tướng đập thình thịch, nhìn Ôn Nguyên Châu mà mắt tỏa sáng, không hề che đậy.
Ôn Nguyên Châu là chí bảo trên thiên hạ, ai không muốn đấu giá chứ.
Trạch Vương và Đương Đương công chúa hơi thở dồn dập, cùng cảm thấy may mắn vừa rồi không tranh giành Tử Yên Thảo với Cố Thanh Hy, Ôn Nguyên Châu tốt hơn Tử Yên Thảo nhiều.
Tiểu Lục run rẩy nói: “Công chúa, đó thật sự là Ôn Nguyên Châu sao?”.
“Ngươi nói vậy không phải thừa sao, đấu giá Phong Tương là nơi nào, bọn họ có thể bán hàng giả được sao?”
“Vậy chúng ta có đấu giá nó không?”
“Đương nhiên, có được Ôn Nguyên Châu đồng nghĩa có bùa hộ thân khởi tử hồi sinh, cái gì cũng có thể không cần, nhưng Ôn Nguyên Châu thì nhất định phải đấu giá được”.
“Công chúa, nhưng bạc chúng ta mang theo tổng cộng cũng không tới ba trăm vạn lượng bạc, hơn nữa trước kia chúng ta đã thua Dạ Vương phi rất nhiều tiền, cũng không còn bao nhiêu bạc”.
“Không có tiền cũng phải đi mượn, ngươi mau sai người ra roi thúc ngựa quay về, báo mẫu hậu đi gom tiền. Mẫu hậu muốn có được Ôn Nguyên Châu hơn ai hết, chắc chắn bà ấy sẽ gom được bạc”.
Tiểu Lục còn định nói, Thái Hậu cũng không có bao nhiêu bạc, vì tiền của Thái Hậu đa số đều đã bị Dạ Vương phi lừa đi mất.
Nhưng đấu giá sắp bắt đầu, Đương Đương công chúa lại giục rất gấp, nàng ta chỉ đành mau chóng dặn dò hạ nhân làm theo.
“Bốn trăm năm mươi vạn lượng”.
“Năm trăm vạn lượng”.
“Năm trăm hai mươi vạn lượng”.
“Năm trăm tám mươi vạn lượng”.
“Sáu trăm vạn lượng”.
Ôn Nguyên Châu vừa xuất hiện, mọi người đều hăng say tranh nhau ra giá.
Trong nhã gian của Trạch Vương.
Nô tài Tiểu Bình Tử bên cạnh Trạch Vương run rẩy nói: “Vương gia, ghế thường và cả ghế khách quý đều phái người về gom thêm một ít bạc, chúng ta…”
Chúng ta có gần gom thêm một ít, đấu giá Ôn Nguyên Châu hay không?
Tiểu Bình Tử không dám nói tiếp lời phía sau, bởi vì bọn họ đã không còn tiền để gom nữa rồi.
Nhưng mục đích chủ yếu Vương gia đến đấu giá Phong Tương vốn là đến vì Ôn Nguyên Châu…
Hắn ta cũng ít khi đến đấu giá, không biết những người này lại ra giá điên cuồng như vậy.
Xưa nay chỉ nghe Hoàng Thượng nghĩ cách lấy tiền của quần thần, chưa bao giờ có ai dám mượn tiền Hoàng Thượng.
“Hoàng đế Hoa Quốc bị bệnh nặng, nếu Hoa Quốc có thể có được Ôn Nguyên Châu, hoàng đế Hoa Quốc khả năng cao sẽ có thể được chữa khỏi bệnh”.
“Chuyện này liên quan gì đến chúng ta”.
“Hoàng Thượng một lòng muốn diệt trừ chiến thần, nhưng khổ nỗi không có vây cánh. Nếu Hoàng Thượng chúng ta tặng Ôn Nguyên Châu cho hoàng đế Hoa Quốc, ngươi nói xem hoàng đế Hoa Quốc có cảm kích Hoàng Thượng chúng ta, tiếp tục phái binh chi viện cho Hoàng Thượng chúng ta diệt trừ chiến thần không?”
Tiểu Bình Tử bừng tỉnh: “Nô tài biết rồi, Vương gia yên tâm, nô tài lập tức phái người vào cung mượn tiền Hoàng Thượng”.
Trạch Vương siết chặt nắm đấm, trong mắt là vẻ kiên định.
Cố thừa tướng răng đánh lập cập: “Bảy trăm vạn lượng bạc”.
Cả phủ Thừa Tướng cộng lại cũng không có bao nhiêu tiền, bảy trăm vạn lượng bạc là tổng số tiền vụn vặt ông ta gom lại và số tiền mượn được.
Ông ta chỉ hi vọng không ai ra giá nữa, nếu không ông ta không còn nơi nào để mượn.
Cố Thanh Hy giơ bảng, lười biếng đáp: “Một nghìn vạn lượng bạc”.
Mọi người lại xuýt xoa.
Lại là thiếu nữ đeo mạng che mặt.
Nàng nhiều tiền quá có phải không?
Ai nâng giá không bắt đầu từ mấy nghìn, mấy vạn lượng, nàng vừa nâng giá là ba trăm vạn lượng bạc, vậy thì còn đấu giá gì được nữa?
Dù bọn họ có lòng muốn đấu giá cũng không có nhiều tiền thế để trả.
Cố thừa tướng suýt chút nữa phun ra máu.
Mặt Cố Sơ Vân trắng nhợt: “Cha, hay là bỏ Ôn Nguyên Châu này đi”.
“Không được, tuyệt đối không được. Con người đều có lúc sinh lão bệnh tử, có Ôn Nguyên Châu trong tay, không nói là có thể trường sinh bất lão, nhưng ít nhất sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề. Hơn nữa, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu, nếu có người cầu nó, chúng ta có thể cho họ mượn với giá cao, chỉ cần cho mượn mấy lần, tiền vốn có thể thu hồi rồi”.
Cố thừa tướng run giọng nói: “Một nghìn lẻ một vạn lượng bạc”.
Trạch Vương sầm mặt, giơ bảng lên: “Một nghìn lẻ năm mươi vạn lượng bạc”.
Cố thừa tướng sững sờ, không phải Trạch Vương phá sản rồi sao?
Sao vẫn có thể lấy ra hơn một nghìn vạn lượng bạc?
Chẳng lẽ cũng giống như ông ta, đi mượn bạc khắp nơi?
Nghĩ đến trước kia Trạch Vương đã mượn nhiều bạc của người khác, e rằng nâng giá cũng không nâng được bao nhiêu, Cố thừa tướng nhắm mắt làm liều: “Một nghìn lẻ năm mươi lăm vạn lượng bạc”.
“Một nghìn lẻ sáu mươi vạn lượng”, Trạch Vương vô cùng không vui.
Cho dù Cố thừa tướng ở chức Thừa Tướng trên cao cũng chỉ là thần tử mà thôi, thấy hắn ta ra giá mà còn dám cạnh tranh đấu giá với hắn ta.
“Một nghìn lẻ sáu mươi mốt vạn lượng bạc”.
“Một nghìn lẻ bảy mươi vạn lượng bạc”.
“Một nghìn lẻ bảy mươi mốt vạn lượng bạc”.
Trạch Vương lại càng tức giận.
Nâng giá một vạn lượng bạc?
Cố ý đấu giá với hắn ta?
Trạch Vương tức giận: “Một nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa rất cạn lời.
Nàng ta định đợi hai người họ ra giá xong, nàng ta mới nâng giá, nhưng hai người họ hô cả ngửa ngày trời cũng chưa hô xong.
Nhất là Cố thừa tướng, mỗi lần nâng giá lại nâng một vạn lượng bạc.
Chẳng lẽ vì Trạch hoàng huynh giải trừ hôn ước khiến Cố thừa tướng không còn mặt mũi, nên Cố thừa tướng cố ý làm khó?
Nghĩ đến đây, Đương Đương công chúa giơ bảng: “Một nghìn một trăm năm mươi vạn lượng bạc”.
Nàng ta hi vọng Cố thừa tướng và Trạch hoàng huynh không nâng giá nữa.
Nhưng không ngờ Cố thừa tướng lại hô lên: “Một nghìn một trăm năm mươi mốt vạn lượng bạc”.
Ặc…
Lại nâng giá một vạn lượng bạc?
Đương Đương công chúa hét lên: “Một nghìn sáu trăm vạn lượng”.
“Một nghìn sáu trăm lẻ một vạn lượng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT