Thế mà hắn ta vẫn muốn chết, cứ thích trêu chọc Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy nghĩ với tính tình Dạ Mặc Uyên chắc đã giết chết hắn ta lâu rồi.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên chỉ bảo bọn họ cút, không lôi hắn ta ra khai đao.
Nàng hơi ngạc nhiên, Dạ Mặc Uyên trở nên tốt tính như thế từ bao giờ?
Ngay sau đó, Dạ Mặc Uyên lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Hình như Lễ Bộ Thượng thư giữ chức vị này quá lâu rồi, nếu nhiều năm như thế mà vẫn không có thành tựu gì, thì cũng nên về quê dưỡng già rồi”.
“Rõ, Thanh Phong lập tức đi ngay”.
Cố Thanh Hy lại lắc đầu.
Quả nhiên, nàng vẫn còn quá ngây thơ, Dạ Mặc Uyên vẫn nhỏ nhen như thế.
Không khai đao với hắn ta chỉ vì hắn ta không đủ tư cách mà thôi.
Ngoài cửa sổ, tốp năm tốp ba người chạy về phía hàng đấu giá Phong Tương. Những người vào đó không giàu thì quý, Cố Thanh Hy buồn bực nói.
“Sao lại có nhiều người đến hàng đấu giá Phong Tương thế? Chẳng lẽ trong đó đang bán đấu giá món bảo bối nào ư?”
Thanh Phong thành thật trả lời: “Đấu giá Phong Tương là hàng đấu giá lớn nhất đế đô, những thứ đấu giá được trong đó đều là những chế phầm hàng đầu, bọn họ kinh doanh tốt lắm, nhưng nghe nói hôm nay có thứ gì đó quan trọng cần đấu giá nên mọi người mới tới đông hơn”.
“Hàng đấu giá?”
Cố Thanh Hy cảm thấy khá hứng thú.
Sau khi xuyên đến thế giới này, nàng vẫn chưa được đi đấu giá bao giờ.
Nàng khẽ ngồi xổm xuống, đôi mắt xinh đẹp to tròn, trong suốt cười thành hình trăng khuyết: “Vương gia, hay là ngươi dẫn ta vào đó mở mang chút kiến thức đi”.
“Bổn vương cũng chưa đến hàng đấu giá Phong Tương này bao giờ”.
Ặc…
Hàng đấu giá lớn như thế mà hắn chưa được đi bao giờ á?
“Thế thì chúng ta cùng đi mở mang kiến thức”.
Nói xong, Cố Thanh Hy tự đẩy xe lăn, đi về phía hàng đấu giá Phong Tương.
Trong hàng đấu giá người đông như trẩy hội, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể vào đó, người muốn vào phải bỏ ra một ngàn lượng bạc.
Bọn Cố Thanh Hy giao bạc, sau đó cũng vào trong, nhưng không đủ tư cách vào nhã gian.
Thanh Phong muốn nói ra thân phận của mình như bị Cố Thanh Hy cản lại.
“Làm gì cũng lấy thân phận ra thế không vui, ngồi ngoài đây như người bình thường cũng được, đông người càng vui”.
Thanh Phong không dám nói lại, chủ tử không thích những nơi ồn ào, nên dù chủ tử là chiến thần, thì những người được nhìn thấy hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ở ghế ngồi bình thường của hàng bán đấu giá, mọi người tập trung ngồi lại rất đông, hắn ta sợ chủ tử không quen.
Dạ Mạc Uyên chịu đựng gian khổ, chỉ thản nhiên nói: “Ngồi đây đi”.
“Rõ”.
Hàng bán đấu giá chia thành ba tầng.
Tầng thứ nhất là ghế ngồi bình thường, tầng thứ hai là nhã gian phòng riêng, tầng thứ ba thì nghe nói chưa có ai được lên, nên không ai biết tầng thứ ba đó thế nào.
Bàn đấu giá được đặt ở ngay trước lầu một, từ trên lầu nhìn xuống, có thể thấy rất rõ, nhưng người ở lầu một lại phải rướn cổ lên xem.
Cố Thanh Hy tinh mắt phát hiện, Cố Thừa tướng, Cố Sơ Vân và Trạch Vương cũng tới.
Ngoài họ ra, còn có Thượng Quan Sở.
Cố Thừa tướng ngồi ở ghế bình thường, Trạch Vương thì ngồi trên nhã gian lầu hai, nếu không phải họ đi ngang qua thì cũng không phát hiện được.
“Nghe nói buổi đấu giá hôm nay có hai viên Dưỡng Huyết Đan, dù bị thương nặng cách mấy thì nuốt một viên vào là có thể hồi phục”.
“Đâu chỉ có thế, nghe nói còn có Ôn Nguyên Châu, đó là phương thuốc chữa thương thượng phẩm, cả thiên hạ này chỉ có hai viên, một viên nằm trong tay hoàng hậu Sở Quốc, một viên nằm trong tay viện trưởng học viện Hoàng gia, nhưng trước khi viện trưởng bị hại đã đưa Ôn Nguyên Châu cho hung thủ giết người là Diệp Phong, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại rơi vào tay hàng bán đấu giá”.
“Ngươi cũng đã nói Diệp Phong là hung thủ giết người rồi, có lẽ Diệp Phong cố tình tranh thủ hảo cảm của viện trưởng để lừa được Ôn Nguyên Châu, sau đó bán Ôn Nguyên Châu đi, giết chết viện trưởng”.
“Khả năng này không cao, người ta đồn Diệp Phong không phải là hung thủ rồi cơ mà?”
“Tin đồn đâu phải là sự thật, theo ta thấy, tên Diệp Phong đó cũng không phải thứ gì tốt lành”.
“…”
Cố Thanh Hy nghe lời bàn tán của bọn họ, sắc mặt dần tối đen.
“Keng keng keng…”
Tiếng chuông gõ vang, chứng tỏ buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Một nữ tử với gương mặt xinh xắn sải bước chân quyến rũ đi tới, cười mị hoặc.
“Hoan nghênh mọi người đã đến tham gia hội đấu giá, ta là Tiểu Lộ, là người sẽ chủ trì buổi đấu giá hôm nay”.
Tay cầm chén nước của Cố Thanh Hy chợt run lên.
Lời mở đầu này sao nghe giống người dẫn chương trình thời hiện đại quá vậy?
Lỗ tai nàng xuất hiện ảo giác ư?
“Chắc mọi người đã nắm được quy tắc của buổi đấu giá rồi. Thứ nhất, khách đến đấu giá được vật phẩm rồi, Phong Tương sẽ hộ tống suốt quá trình sau đó, để họ có thể an toàn về đến nhà”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nói: “Đấu giá Phong Tương này nói cái gì thế, lại dám nói là mình sẽ hộ tống khách nhân về an toàn, nhỡ trên đường bảo vệ không may bị cướp thì sao?”
Thanh Phong nói: “Chủ nhân đằng sau đấu giá Phong Tương là chủ nhân của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu”.
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu?”
Đó là tổ chức gì thế, sao nàng lại chưa từng nghe nói, đầu óc nàng không có chút kí ức nào về Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
“Người đời đồn rằng nhất các nhất lâu, quỷ thần cũng phát sầu, cái gọi là nhất các nhất lâu đó chính là Thiên Võng Các cùng với Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Bọn họ nắm giữ mạng lưới tình báo hàng đầu tiên hạ, có thể nói, chỉ cần họ muốn điều tra thì chẳng có gì không thể tra ra được.
Thanh Phong không nói với Cố Thanh Hy rằng chủ nhân Thiên Võng các chính là chủ tử nhà họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT