Cảm giác tử vong ập lên đầu, hắn ta cứ tưởng mình sẽ chết, may mà nhờ có chủ tử ra tay, hắn nhẹ nhàng vung tay hoá giải một chiêu tất sát của ma chủ.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc, mọi người hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, Thanh Phong thì như vừa đi tới địa ngục một chuyến.

“Vương phi nhà ta đoan trang xinh đẹp, dịu dàng thanh nhã, chẳng lẽ ma chủ đố kị bản vương cưới được một vị thê tử hiền thục nên mới ghen tị?”

“Ầm...”

Tất cả mọi người lập tức kinh hoảng, ai cũng vội vàng lùi về sau, sợ sệt nhìn ma chủ xinh đẹp tuyệt trần.

Hắn ta, hắn ta, hắn ta...

Hắn ta là ma chủ của Ma tộc ư?

Trời ạ, sao ma chủ lại còn trẻ và đẹp như thế?

Không phải nên là một ông lão lớn tuổi, diện mạo dữ tợn, để râu quai nón ư?

Cố Thanh Hy cũng không ngờ ma chủ, người mà nàng ghét nhất lại là tiểu đệ đệ của nàng.

Nàng luôn cho rằng Tư Mạc Phi chỉ là một chú chó con, không ngờ hắn ta lại là một con sói xám đội lốt cừu.

Trái ngược quá lớn.

Nàng sững người một lúc lâu vẫn chưa chấp nhận được.

Ma chủ bị vạch trần thân phận cũng không tức giận, chỉ kiêu ngạo đáp: “Tiểu tỷ tỷ nhà ta thích nam nhân có võ công cao cường, khí khái nam tử, sủng thê vô độ. Những điều kiện mà tỷ ấy đưa ra, ta đều đáp ứng được, người tỷ ấy nói cũng chỉ có ta”.

Sững sờ.

Tất cả mọi người sững sờ.

Tình huống gì thế này?

Cố Thanh Hy tê cả da đầu.

Chỗ nào xảy ra lỗi vậy?

Hay có chỗ nào bị trục trặc?

Đây là vị ma chủ quyết đoán, người người e sợ sao?

Phải, nàng đã từng nói những lời đó, nhưng hắn ta lấy đâu ra tự tin cho rằng nàng đang nói đến hắn ta thế?

Dạ Mặc Uyên xoay cây sáo bạch ngọc trong tay, đôi mắt sâu như vực thẳm tràn đầy khinh thường.

Hắn đang định lên tiếng, Cố Thanh Hy đã giành trước: “Tên họ Tư kia, ngươi giỏi tự dát vàng lên mặt mình thật đấy, ta bảo thích ngươi khi nào?”

Mọi người không nhịn được lau mồ hôi thay Cố Thanh Hy.

Nghe đồn ma chủ có võ công cao cường không thua gì Dạ Mặc Uyên, hơn nữa còn ra tay rất tàn nhẫn, tất cả những người mà hắn ta chướng mắt đều không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.

Nàng làm ma chủ xấu hổ trước mặt mọi người, dù có Dạ Mặc Uyên che chở, chỉ sợ sau này cũng sẽ sống không được yên.

Điều nằm ngoài dự liệu của mọi người đó là ma chủ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười xấu xa.

“Huyết Sát đã nói rồi, các đại mỹ nhân như tiểu tỷ tỷ đều rất thận trọng, họ thường nói một đằng, nghĩ một nẻo. Tiểu tỷ tỷ ngoài miệng bảo không thích ta, trong lòng nhất định yêu ta muốn chết”.

Phụt...

Hắn ta là ma chủ thật hả?

Có phải chiến thần đã nhận nhầm người không?

Cố Thanh Hy nhìn hắn ta bằng ánh mắt như đang nhìn tên ngốc để hắn ta tự hiểu.

Nàng đã từng gặp người tự luyến, nhưng chưa bao giờ gặp ai vô liêm sỉ như hắn ta.

“Tiểu tỷ tỷ, nếu tỷ thích hôn lễ long trọng, ta sẽ cho tỷ một hôn lễ long trọng hơn, ta nhất định sẽ giúp tỷ trở thành nữ nhân được tất cả mọi người trong thiên hạ hâm mộ”.

Dạ Mặc Uyên cười như không cười, học theo giọng điệu của Cố Thanh Hy: “Tư Mạc Phi, bản vương đã tính một quẻ, hôm nay ngũ hành của ngươi kiểu thiếu đòn ấy”.

Lời còn chưa dứt, sát khí lập tức tràn ngập trong chính đường đông nghìn nghịt.

Tất cả mọi người hoảng sợ.

Chiến thần và ma chủ chuẩn bị đánh nhau ư?

Khách khứa nhận thấy không ổn, vội vàng rời khỏi chính đường, sợ chiến thần và ma chủ đánh nhau sẽ liên luỵ đến mình.

Nhưng họ không nỡ bỏ lỡ cuộc chiến có một không hai này, ai cũng trốn bên ngoài nhìn lén.

Cố Thanh Hy ngáp, cảm thấy rất nhàm chán.

“Thu Nhi, đưa ta về phòng ngủ”.

“Hả... Tiểu thư, vương gia và ma chủ sắp đánh nhau rồi kìa”, sao lúc này tiểu thư có thể ngủ được cơ chứ?

Nghe nói ma chủ là một đại ác nhân tội ác tày trời, gian dâm cướp bóc không gì không làm.

Cố Thanh Hy buồn ngủ không mở mắt nổi, không muốn quan tâm họ đánh nhau thế nào, cũng không muốn quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, nàng chỉ muốn ngủ bù thôi.

Thấy Thu Nhi không chịu dẫn đường, nàng dứt khoát đi về phòng mình, đóng sầm cửa lại, mặc quần áo ngủ luôn.

Thu Nhi rón rén mở cửa phòng, cứ tưởng tiểu thư nhà mình không vui vì hôn lễ bị phá rối, không ngờ một lúc sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của nàng.

“Tiểu thư, người thật vô tâm, ngoài kia hỗn loạn như nồi cháo lợn rồi kìa”.

“Ồn ào cái gì, ta đã không được ngủ ngon nhiều ngày rồi”, Cố Thanh Hy hất tay Thu Nhi ra, thậm chí không thèm mở mắt.

Giường rung lên như động đất, đồ đạc trong phòng cũng lắc lư, tiếng rầm rầm rầm ở ngoài không ngừng vang bên tai. Nhìn bầu trời trong xanh đổi sắc chỉ trong tích tắc, mây đen dày đặc kéo đến, kèm theo đó là tiếng sét đánh vang dội, Thu Nhi sợ tới mức run bần bật.

Chiến thần và ma vương bắt đầu đánh nhau thật rồi.

Không biết họ đánh thế nào mà cả phủ Dạ Vương không ngừng chấn động.

“Tiểu thư, ngoài kia càng đánh càng kịch liệt, người có muốn ra xem không?”

“Tiểu thư, người đừng ngủ, trời sắp sập rồi, tiểu thư...”

Thu Nhi hết cách, chỉ có thể lay Cố Thanh Hy liên tục.

Cố Thanh Hy không bị người ở bên ngoài làm phiền, ngược lại bị Thu Nhi làm nhức đầu, nàng ngồi phắt dậy, không vui bảo: “Họ một người là chiến thần, một người là ma vương, ta là cái gì? Dù ta ra ngoài thì có thể đánh lại hai người họ à?”

“Nhưng...”

“Còn nữa, dù trời có sập xuống thì vẫn có người đỡ, ngươi lo lắng cái quái gì? Không được làm phiền ta nữa, nếu cứ tiếp tục làm phiền thì ta sẽ bán ngươi luôn đấy”.

Thu Nhi nghẹn lời, nàng ta còn chưa nói dứt lời, tiểu thư nhà nàng ta đã ngủ mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play