Sở dĩ ra tay chặt một chân hắn ta là vì hắn ta không nên mắng nữ nhân của hắn.
“Hèn hạ, vô sỉ, nếu không phải do các ngươi thì sao ta có thể bị sỉ nhục như vậy, ta nguyền rủa các ngươi...”
Giang Húc còn chưa nói hết, Cố Thanh Hy đã dứt khoát chặt đứt cái chân còn lại của hắn ta.
“Ngươi nói nhảm quá nhiều. Nếu ngươi thật lòng xin lỗi Diệp Phong, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái hơn”.
“Cô mơ tưởng, cả kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa ta cũng sẽ không nói xin lỗi với tên người hầu thấp hèn đó, không bao giờ”.
“Vậy sao, thế thì xin lỗi nhé, dù ngươi có bị chặt đứt tứ chi, ta cũng sẽ dùng thuốc giữ lại tính mạng của ngươi, sau đó mỗi ngày chém bốn nhát lên tứ chi bị chặt của ngươi, để ngươi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết là gì”.
“Cô đê tiện...”
“Ta đê tiện? Ta có đê tiện bằng ngươi không? Ngươi đối xử với Diệp Phong thế nào, Diệp Phong đối xử với ngươi thế nào, hắn dễ bắt nạt nhưng Cố Thanh Hy ta đây thì không”.
Một tiếng “rắc” vang lên, Cố Thanh Hy không kìm được cơn giận trong lòng, chém thẳng vào eo hắn ta.
“Á...”
Giang Húc la hét thảm thiết.
Tứ chi bị chặt thì cũng thôi, bây giờ còn bị chém ngang eo, điều đau đớn nhất là chém ngang eo sẽ không chết ngay mà sẽ chết từ từ vì đau.
Cảm giác nhìn mình chết vì mất máu, muốn chết nhưng không chết được, muốn ngất cũng không ngất được còn đau đớn hơn gấp nghìn vạn lần so với lăng trì.
Cố Thanh Hy lạnh lùng ra lệnh: “Canh chừng hắn ta, không được để hắn ta chết trước khi máu chảy hết”.
“Vâng”.
Hai tay hai chân bị chặt, phần eo cũng bị chặt đứt lìa, Giang Húc đã hoàn toàn thua trong tay Cố Thanh Hy, mặc dù vẫn còn thở nhưng cũng chỉ thoi thóp chịu hết mọi đau khổ thôi.
Diệp bà bà được Diệp Phong an táng tại thôn Tiểu Hà cùng với tất cả người dân thôn Tiểu Hà.
Cố Thanh Hy thắp ba nén nhang, an ủi: “Chuyện cũ đã qua rồi, nén đau thương”.
“Ta không sao, hôm nay là ngày đại hôn của cô, cô mau về đi, đừng để Dạ Vương đợi quá lâu, cũng đừng để khách khứa đợi quá lâu”, Diệp Phong ngước lên, nở nụ cười gượng gạo, không muốn Cố Thanh Hy lo lắng vì chuyện của mình.
Bộ dạng của hắn ta càng khiến Cố Thanh Hy lo lắng hơn.
Ám vệ liên tục thúc giục: “Vương phi, giờ lành đã sắp đến, chủ tử giục người về nhanh lên ạ”.
“Ta biết rồi”.
Bàn tay mảnh khảnh của Diệp Phong vuốt ve bia mộ, nhìn lướt qua thôn Tiểu Hà tàn tạ, hoang vắng không một bóng người, lòng hắn ta đau nhói.
Nơi này đã từng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tiếng trẻ con cười đùa, các cụ già đan giỏ hoa bán kiếm tiền, các nữ nhân tụ tập tốp năm tốp ba bên bờ sông giặt đồ, còn các nam nhân thì ra đồng làm việc, nhưng giờ đây... nơi này không còn một chút sự sống.
Mấy trăm người dân thôn Tiểu Hà bị tàn sát chỉ trong một đêm vì hắn ta.
Bà cũng chết thảm vì hắn ta.
Diệp Phong cố dừng suy nghĩ, lén lau nước mắt trên khoé mắt.
Hôm nay là ngày đại hôn của Cố Thanh Hy, dù thế nào hắn ta cũng không thể làm phiền nàng nữa. Nếu hắn ta tiếp tục ở lại đây, nàng cũng sẽ không yên tâm, dù sao thì Lan kỳ chủ đang không rõ tung tích, ông ta có thể đến gây rối với hắn ta bất cứ lúc nào.
Diệp Phong lên tiếng: “Bây giờ ta sẽ đi theo Phù Quang đến Tu La Môn, cô mau về bái đường đi”.
Cố Thanh Hy nhìn bầu trời, nàng đã ở lại đây rất lâu, với tính tình của chiến thần, có thể nhẫn nại đến bây giờ đã là cực hạn, nếu tiếp tục trì hoãn thì chỉ sợ hắn sẽ nổi khùng.
“Được rồi, đợi sau này có cơ hội, ta sẽ đến Tu La Môn thăm ngươi”.
“Ừm, chúc cô và Dạ Vương răng long đầu bạc”.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngập: “Lời chúc phúc thì bỏ đi, Phù Quang, ngươi phải đưa hắn về Tu La Môn an toàn nhé?”
“Chủ tử yên tâm, chưa kể chiến thần còn phái nhiều người theo hộ tống, dù chỉ có một mình thuộc hạ cũng có thể đưa hắn về an toàn”.
“Ừ”.
Cho dù không nỡ, hai người vẫn mỗi người một ngả.
Khi Cố Thanh Hy quay trở lại đế đô, cả thành Đế Đô mười dặm hồng trang, giăng đèn kết hoa, trên phố treo đầy chữ hỉ và đèn lồng đỏ rực, tràn ngập không khí vui mừng.
Ngay cả dân chúng cũng đa số mặc trang phục màu đỏ, không nhìn thấy một chút màu trắng nào.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt: “Đây là lễ cưới của hoàng đế hả?”
Ám vệ trả lời: “Bẩm vương phi nương nương, Hoàng Thượng không cưới phi tần, là lễ cưới của chủ tử với người ạ”.
“Thật phô trương”.
Tổ chức long trọng như thế để làm gì?
Không phải đã nói cuộc hôn nhân này chỉ là hữu danh vô thực, để cho người ngoài xem thôi sao?
Các quan viên từ khắp nơi trên Dạ Quốc, thậm chí cả sứ thần của ba nước khác cũng lần lượt mang quà đến chúc mừng. Từ sáng sớm đến tối muộn, khách đến phủ Dạ Vương nối liền không dứt.
Trên những con phố chính ở đế đô đều có thể nhìn thấy các quan lớn và quý tộc kéo nhau đến chúc mừng.
Mắt Cố Thanh Hy sáng rực lên.
Dạ Vương thật mưu mô.
Sau lễ cưới này, chỉ tính quà tặng thôi cũng không biết bao nhiêu.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Quà mà những người này tặng là cho vương gia với ta phải không?”
Ám vệ khá kiêu ngạo.
Chủ tử nhà hắn ta có thân phận gì? Hắn chỉ cần giậm chân một phát, cả Dạ Quốc đều sẽ rung chuyển, trong thiên hạ có ai không muốn nịnh bợ chủ tử?
Lúc trước họ không có cơ hội nịnh bợ, bây giờ chủ tử cưới vương phi, họ phải dốc hết sức lấy lòng.
“Đương nhiên rồi ạ, đây là quà cưới mà họ tặng cho chủ tử và vương phi”.
“Vậy là một nửa trong số những món quà này sẽ là của ta”.
“Hả...”
Ám vệ mờ mịt, không hiểu vương phi có ý gì.
Cố Thanh Hy ngoắc tay, cười gian xảo: “Thế này nhé, ngươi đi nói với quản sự nhận quà, bảo những người tặng quà đăng kí riêng, cái nào tặng cho vương gia, cái nào tặng cho vương phi, không được nặng bên này nhẹ bên kia, nếu không vương phi sẽ tức giận đấy”.
“Hở...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT