“Nha đầu xấu xí, ta nói nói lần cuối cùng, giao chuông Phá hồn ra đây, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của cô”.
“Ta cũng muốn đưa lắm, nhưng chuông Phá hồn đã bị cướp mất, về phần ai cướp thì ta cũng không biết, không tin ngươi có thể hỏi Diệp Phong. Diệp Phong là người như thế nào, chắc hẳn trong các ngươi có người biết mà”.
Tầm mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Diệp Phong.
Diệp Phong gật đầu: “Cố cô nương đưa chuông Phá hồn cho ta, trên đường ta về núi Vọng Hồn thì bị một người bịt mặt áo trắng cướp mất. Đối phương có võ công rất cao, ta không phải đối thủ”.
Thất quỷ Âm Sơn còn muốn hỏi, Lan kỳ chủ đã lên tiếng: “Nếu Diệp Phong nói là đã bị cướp thì nó không còn trên người hắn nữa”.
“Nam nhân này là đồng bọn của nàng ta, khó đảm bảo họ sẽ không bịa đặt”.
“Ta đã nhìn Diệp Phong từ nhỏ đến lớn, hắn sẽ không nói dối”.
“Dù lời họ nói là sự thật thì hôm nay cũng phải chết. Thù của lão Giản không thể không báo, đôi mắt của Triệu Chấn cũng nhất định phải đòi lại”, Từ tam nương cười gằn, lẳng lơ liếm huyết thủ của mình.
Âm lão đại và Lan kỳ chủ đều đang do dự có nên giết nàng hay không.
Giết nàng sẽ đắc tội chiến thần và ma chủ.
Chiến thần thì không sao, dù sao cũng đã trở mặt.
Nhưng ma chủ...
Không biết Lan kỳ chủ nghĩ tới điều gì đó, ông ta đột nhiên hỏi: “Cô và Tu La Môn có quan hệ gì? Tại sao người của Tu La Môn lại bảo vệ cô?”
Thất quỷ Âm Sơn kinh ngạc, sinh ra sát ý: “Cái gì? Người của Tu La Môn bảo vệ nàng ta?”
“Tiểu oa nhi, cô là người của Tu La Môn?”
“Không phải, Tu La Môn gì cơ, ta không quen”, Cố Thanh Hy cảm thấy không ổn.
“Không cần biết có quen hay không, có liên quan tới Tu La Môn thì cô nhất định phải chết”.
Âm Đại Quỷ và Lan kỳ chủ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sát khí từ trong mắt đối phương.
Cố Thanh Hy có thể có quan hệ với Tu La Môn, còn giết Giản Chu Nho, xúi giục chiến thần tiến công núi Vọng Hồn, khiến họ thương vong vô số, ngay cả núi Vọng Hồn cũng bị phá huỷ hơn một nửa.
Nếu không giết nàng thì khó có thể trút được cơn hận trong lòng.
Chỉ cần giết sạch tất cả những người ở đây, đến lúc đó không có chứng cứ, ma chủ chưa chắc sẽ biết là do họ giết.
Điều mà Lan kỳ chủ hận nhất là mối quan hệ giữa nàng và Diệp Phong không rõ ràng.
Diệp Phong là người của ông ta, cả đời này chỉ có ông ta được chạm vào, dù chết cũng chỉ ông ta được phép giết.
Cố Thanh Hy lùi lại vài bước, trầm giọng bảo: “Các ngươi đi nhanh lên, đi tìm Dạ Mặc Uyên”.
“Đi? Các ngươi không thể đi đâu ngoại trừ địa ngục”.
Thất quỷ Âm Sơn và Lan kỳ chủ mỗi người đứng một hướng, tạo thành vòng vây chặn hết đường đi của họ.
Họ gồm sáu người, ai cũng là cao thủ tuyệt thế nổi tiếng trong thiên hạ, đặc biệt là Lan kỳ chủ và Âm Đại Quỷ còn là đối thủ hiếm gặp.
Mà bên phe họ toàn người tàn phế và già yếu, hoàn toàn không có sức chiến đấu.
Cố Thanh Hy vắt hết óc tìm cách giải quyết nhưng không thể nghĩ ra cách nào tốt.
Thực lực của đối phương quá mạnh.
Nàng chỉ có thể tìm một phương hướng: “Phá vòng vây từ tên mù kia, đi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu”.
Lan kỳ chủ cười khẩy, ngưng tụ quả cầu lửa trên tay rồi ném về phía họ.
Quả cầu lửa khổng lồ phân tán thành vô số quả cầu lửa nhỏ, bay về phía họ nhanh như chớp.
Cố Thanh Hy biến sắc, ôm Diệp bà bà xoay ngang né tránh.
Những ám vệ đang bị thương không kịp tránh đi, bị quả cầu lửa bắn trúng, ngay lập tức biến thành vũng máu.
Trong nháy mắt mười ám vệ chỉ còn lại năm người, những quả cầu lửa còn liên tục bay tới.
Sắc mặt Diệp Phong tái nhợt.
Nhiều cao thủ như thế, e rằng hôm nay họ không thể chạy thoát.
Đôi mắt trong trẻo nhìn lướt qua Cố Thanh Hy ôm Diệp bà bà né trái né phải, Diệp Phong hạ quyết tâm.
Hắn ta đang đánh cược, cược xem Lan kỳ chủ có còn hứng thú với mình hay không.
Diệp Phong ngưng tụ toàn bộ nội lực còn sót lại phóng về phía quả cầu lửa.
Quả cầu lửa chỉ lắc lư, không bị đánh vỡ.
Nhưng hắn ta lại nhân cơ hội tìm được quả cầu vương, sau đó bổ nhào qua.
Sau nhiều năm ở bên cạnh Lan kỳ chủ, hắn ta biết để phá giải chiêu thức này, trừ phi tìm được quả cầu vương, dùng máu của mình đổ vào, nếu không quả cầu lửa sẽ không bao giờ dừng lại.
Khi hắn ta sắp đâm vào quả cầu vương, Lan kỳ chủ giơ tay lên thu lại quả cầu lửa mới giữ được một cái mạng cho hắn ta.
Diệp Phong nhếch môi cười tự giễu.
Hắn ta đã thành công.
Hắn ta nên cảm thấy may mắn vì Lan kỳ chủ vẫn chưa chán cơ thể của hắn ta.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Cổ Diệp Phong bị Lan kỳ chủ bóp lấy, người cũng bị ông ta nhấc lên.
Cảm giác khó thở xuất hiện.
Bên tai là lời nói tàn nhẫn của Lan kỳ chủ: “Tiểu Phong Nhi, ngươi nghĩ bản toạ không dám giết ngươi sao? Ở trong mắt bản toạ, ngươi còn không bằng một con giun dế”.
Diệp Phong cười mỉa mai, vẻ thù hằn hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, sự thù hằn cuồn cuộn từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy sự thù hằn trong mắt hắn ta, nhiệt độ quanh người Lan kỳ chủ lạnh hơn vài phần.
“Ngươi dám nhìn ta bằng ánh mắt này ư? Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một người hầu, một người hầu mà ta có thể đùa bỡn tuỳ thích”.
“Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày có người giết ông”.
“Chát...”
Lan kỳ chủ tát hắn ta một bạt tai, lực mạnh đến mức khiến hắn ta bị văng ra xa, va mạnh vào thân cây đại thụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT