Tất cả mọi người ở đây đều có mắt nhìn, nhận ra được con nào cũng có kịch độc, một khi bị cắn sẽ mất mạng.

“Sao lại có nhiều rắn như vậy?”, trong đám đông không biết là ai lên tiếng.

Phù Quang trầm giọng: “Chủ tử, chắc hẳn là Đông trưởng lão của Thiên Phần tộc, ả ta am hiểu nhất là điểu khiển các loại trùng độc rắn kiến”.

“Có cách giải quyết không?”

“Trừ phi giết Đông trưởng lão hoặc khống chế ả ta, nhưng ả ta thường ở nơi rất xa và điều khiển bằng vu thuật, bây giờ chúng ta cũng không biết vị trí của ả”.

Hắn ta không dám rời xa chủ tử, sợ chủ tử gặp nguy hiểm.

Bầy rắn tới gần, nhóm ám vệ tự động vây quanh đám người Cố Thanh Hy để bảo vệ, sau đó rút đao chém về phía bầy rắn.

Nhưng rắn độc quá nhiều, chém một con lại có con khác bò tới, lít nha lít nhít, căn bản chém không hết.

Cố Thanh Hy phóng ngân châm, mỗi cây ngân châm đều chính xác bắn chết một con rắn độc, dù vậy cũng không giải quyết được vấn đề.

Phù Quang tập trung nội lực vào thân kiếm, vung kiếm vạch ra vài vệt kiếm, tung một chiêu Thương Hải Du Long.

Bầy rắn bị Phù Quang đánh bay, tất cả đều bị đứt thành vài khúc, cả ngọn núi đầy xác rắn.

Nguy cơ vừa được hoá giải không lâu, rất nhanh bầy rắn tiếp theo đã tới, tuần hoàn lặp lại, giết mãi không hết.

Trên mặt Phù Quang toát mồ hôi, hắn ta bắt đầu thở hổn hển, có lẽ đã tiêu hao rất nhiều nội lực.

“Mẹ nó, tên biến thái nào dụ tới nhiều rắn độc thế, không được, phải tìm cách khác, nếu không ngươi sẽ chết vì tiêu hao nội lực mất”.

“Vương phi, thuộc hạ mở đường hộ tống người rời đi”.

Nói là làm ngay, nhóm ám vệ thay đổi đội hình, cố gắng phá vòng vây để mở đường.

Cố Thanh Hy lạnh lùng dặn: “Đừng tách ra, tách ra dễ gặp rắc rối hơn”.

Nàng vừa nói vừa lục lọi nhẫn không gian, lấy ra rất nhiều chai thuốc, chỉ không tìm được hùng hoàng, cuối cùng đành phải lấy ra một chai thuốc màu vàng.

“Lấy độc trị độc, liều thôi. Các ngươi dùng tay áo che miệng, đừng đạp lên thuốc bột”.

Nàng rắc thuốc bột thành một vòng tròn lớn bên cạnh mọi người, cách li những con rắn độc kia.

Khi bầy rắn tranh nhau bò vào trong vòng tròn, chúng lần lượt nằm lăn ra bất động như bị trúng thuốc mê, không còn một chút sức lực, cũng không thể tiến lên.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Phù Quang cười hỏi: “Chủ tử, đó là thuốc gì vậy ạ, sao lại có tác dụng như thế?”

“Cái này hả... Nó là thần dược”, Cố Thanh Hy nháy mắt, cười mập mờ, không trả lời trực tiếp.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Phù Quang chợt cảm thấy không ổn.

Đừng nói là loại thuốc chuyên dùng để đối phó nam nhân đấy nhé?

“Vương phi, không biết thuốc của người còn bao nhiêu? Nơi này không an toàn, thuộc hạ hộ tống người rời khỏi núi Vọng Hồn trước”.

Vẻ nặng nề hiện lên trên mặt Cố Thanh Hy, nàng nhìn chằm chằm bầu trời, đột nhiên biến sắc mặt, la lên: “Không kịp nữa rồi, nằm xuống, mau nằm xuống”.

Dù mọi người không biết nàng có ý gì nhưng vẫn lập tức nằm xuống.

Ngay khi họ vừa nằm xuống, một đàn dơi nhanh chóng bay tới.

Không biết những con dơi này có biến dị hay không mà chúng đều há miệng, bay tới cắn.

Một số người chậm chạp bị chúng cắn chết ngay tại chỗ.

Phù Quang nằm rạp dưới đất, mặt hướng lên trời, tập trung nội lực vào lòng bàn tay chưởng bay đàn dơi.

Một người dù có nội lực mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hàng nghìn hàng vạn con dơi.

Trên có dơi ăn người, dưới có rắn độc kết bè kết lũ.

Chiêu này thật sự quá độc ác.

Ám vệ vội vàng học theo Phù Quang dùng nội lực đánh bay đàn dơi, cố hết sức bảo vệ đám người Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy nói: “Cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Phù Quang, ngươi nghĩ cách tìm được trưởng lão họ Đông rồi khống chế ả ta, nếu không tất cả chúng ta không thể thoát được”.

“Nhưng nếu thuộc hạ đi, chủ tử phải làm sao bây giờ?”

“Ta tự có cách của mình. Ta yểm hộ ngươi, ngươi đi nhanh lên, nếu không đợi đến khi ngươi hao hết nội lực, muốn đối phó với ả ta cũng không đối phó được nữa”.

Phù Quang nhìn lướt qua chiến trường.

Tình hình trước mắt quả thật không khả quan chút nào.

Tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên đều bị thương, không nặng thì cũng nhẹ.

Bản thân Diệp Phong bị thương, còn phải bảo vệ Diệp bà bà, không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.

Chỉ có hắn ta và một ít ám vệ của Dạ Mặc Uyên còn khả năng chiến đấu.

Nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ họ sẽ thật sự chết vì hao hết nội lực.

Nghĩ tới đây, Phù Quang chỉ có thể cắn răng đáp: “Ta biết đại khái vị trí của ả ta. Chủ tử, người cố chống đỡ, thuộc hạ sẽ tìm được ả ta nhanh nhất có thể, đồng thời giải quyết ả”.

“Ừ”.

Phù Quang lại ngưng tụ nội lực đánh văng những con dơi trên không trung, bật nhảy lên, mượn cây trong rừng nhảy ra khỏi khu rừng như một con khỉ.

Cố Thanh Hy phóng cây ngân châm cuối cùng về phía con dơi đang bay tới gần Phù Quang.

Những ám vệ khác cũng tập trung lực lượng đánh về phía những con dơi đuổi theo Phù Quang.

Đây là tất cả những gì họ có thể làm.

Phù Quang có thể an toàn rời đi hay không, có thể giải quyết Đông trưởng lão hay không, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn ta.

Dơi tụ tập càng lúc càng nhiều, chúng có thể phá vỡ lớp phòng ngự của họ bất cứ lúc nào.

Rắn độc cũng càng lúc càng nhiều, thuốc bột mà Cố Thanh Hy rải dần bay hơi mất hiệu quả, thuốc cũng bị những con rắn độc ngất xỉu khác che lại, bầy rắn độc dường như không còn sợ hãi, ùn ùn bò tới.

Cố Thanh Hy đốt lửa, muốn dùng lửa để xua đuổi chúng, nhưng những con rắn độc này không hề sợ lửa, bò tới không chút do dự.

“Á...”

Khi mấy tên ám vệ bị cắn, vòng tròn của họ càng lúc càng thu hẹp.

Diệp Phong lo lắng: “Cố cô nương, khinh công của cô tốt nên cô đi trước đi, ta sẽ yểm hộ cô. Còn các ngươi nữa, nếu đi được thì các ngươi cứ đi đi, đi được người nào hay người nấy”.

“Nói vớ vẩn gì đó, chúng ta sẽ không sao, ta tin tưởng Phù Quang”.

Trong lòng mọi người đều không chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play