“Tiểu thư, sao người vẫn còn đứng ở đó? Người đang mang thai, không nên hóng gió quá lâu. Tiểu thư nếm thử cháo tổ yến do nô tì nấu đi ạ”.
Cố Thanh Hy dừng suy nghĩ, cầm lấy thìa múc ăn.
“Ngon quá, tay nghề của Thu Nhi tốt hơn rồi”.
Thu Nhi cười rạng rỡ, múc cho Cố Thanh Hy thêm một bát: “Tiểu thư, mọi người đồn rằng chiến thần vương gia hung ác tàn nhẫn, giết người như ngoé, nhưng theo nô tì quan sát mấy ngày nay thì thấy thật ra vương gia là một người rất tốt, đặc biệt là sau khi tiểu thư mang thai, vương gia đối xử với tiểu thư tốt hơn nhiều”.
“Ồ... Đối xử tốt với ta như thế nào?”, giam cầm nàng trong sân nhỏ này, xung quanh có vô số cao thủ canh gác cũng gọi là đối xử tốt với nàng?
“Vương gia phái người đưa đến rất nhiều thuốc bổ, tơ lụa và đồ cổ quý hiếm, tất cả mọi người trong phủ đều hâm mộ. Hơn nữa vương phủ còn điều động năm, sáu vị thái y đến để dưỡng thai cho người đó ạ”.
“Tiểu thư, người có biết không, những loại thuốc bổ mà vương phủ đưa tới đều là thuốc bổ thượng hạng có giá trị đắt đỏ, ngay cả hoàng cung các quốc gia khác cũng không có đâu”.
Cố Thanh Hy không quan tâm.
Uống nhiều thuốc bổ cũng có thể chết bất đắc kì tử.
“Tiểu thư, mặc dù nô tì không biết người mang thai con của vương gia khi nào, nhưng người đã có tiểu vương gia, ngày mai cũng thành hôn rồi, người nên giữ khoảng cách nhất định với Diệp công tử, Tiêu công tử đi ạ, kẻo bị một số người lắm mồm nói ba bịa bốn”.
Cố Thanh Hy uống ừng ực hết cháo tổ yến, sau đó đẩy Thu Nhi ra ngoài: “Tiểu tổ tông, ta buồn ngủ rồi, muốn ngủ một giấc, ngươi đừng dông dài nữa, ta nghe mà tai sắp mọc kén luôn rồi này”.
“Rầm...”
Cửa đóng lại.
Thu Nhi ngơ ngác nhìn cái khay trong tay mình.
Nàng ta dông dài khi nào?
Hôm nay nàng ta chỉ nói vài câu thôi mà?
Thu Nhi định vào nhắc nhở thì chợt nhớ ra nữ tử trong thời gian mang thai dễ buồn ngủ, đành phải coi như thôi.
Trong phòng, Cố Thanh Hy ngồi trước gương trang điểm, giã nát cỏ Địa Ngục lấy từ Ma tộc, bôi một nửa lên mặt, nửa còn lại lấy nước.
Nàng thấp thỏm nhìn vào gương.
Nếu như cỏ Địa Ngục không thể khôi phục dung mạo của nàng, trên đời này không còn cây thuốc nào có thể khôi phục dung mạo của nàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên mặt Cố Thanh Hy không có phản ứng gì, nàng trong gương cũng không có gì thay đổi.
Cố Thanh Hy rất muốn đập vỡ gương trang điểm.
Mẹ kiếp...
Cỏ Địa Ngục cái quái gì chứ, không có chút hiệu quả nào.
Khi nàng đang định bỏ cuộc thì mặt đột nhiên tê rần, ngay sau đó những vết sẹo lồi lõm, chằng chịt trên mặt bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó...
Còn tróc một lớp da.
Cố Thanh Hy soi gương.
Nàng trong gương giống như trẻ con mới sinh, làn da trắng nõn, mịn màng, khuôn mặt trái xoan đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không một tì vết.
Cố Thanh Hy ngơ ngác nhìn bản thân mình.
Nàng biết sau khi khôi phục dung mạo, dung mạo của nàng nhất định không kém.
Nhưng nàng không ngờ lại đẹp như vậy.
Nói là mỹ nhân tuyệt thế cũng không thái quá.
Đôi mắt nàng như nước, mũi cao thẳng, môi anh đào đỏ mọng, thoạt nhìn tự có khí chất thanh nhã và cao quý.
Cố Thanh Hy hài lòng sờ lên khuôn mặt nõn nà của mình, nhếch môi cười nhẹ.
Với dung mạo này, không uổng công bao lâu nay nàng đã hao tâm tổn sức tìm hoa Yên La và cỏ Địa Ngục.
Cố Thanh Hy vốn không định đeo khăn che mặt, không biết nghĩ tới điều gì đó, nàng vẫn cầm lấy khăn che mặt che đi khuôn mặt tuyệt sắc, chỉ để lộ đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Thanh Phong”.
“Có thuộc hạ, không biết vương phi có gì căn dặn?”
“Vương gia có đích thân đến núi Vọng Hồn không?”
“Chuyện này... thuộc hạ không biết ạ”.
“Đi hỏi xem”.
“Vương phi nương nương, chủ tử đã dặn ngoài việc bảo vệ người thì không được lo những việc khác, càng không thể nói cho vương phi biết”.
“Vậy ý của ngươi là ta là tù nhân?”
“Thuộc hạ không dám”.
“Nếu đã không dám thì ngươi nói xem, bây giờ ngươi nên làm gì?”, Cố Thanh Hy cười như không cười, vẻ khác thường thoáng qua trong đôi mắt như nước.
Thanh Phong run lên, tủi thân đáp: “Vương phi nương nương, người đừng làm khó nô tài được không ạ?”
“Ta chỉ là một tù nhân thôi, đâu dám uy hiếp ngươi, có điều vị tiểu tổ tông trong bụng ta nói với ta, thằng bé ở trong phòng phát chán rồi, muốn ra ngoài đi dạo, ngươi nghĩ sao?”
“Thuộc hạ lập tức theo vương phi đi dạo trong sân”.
“Tiểu tổ tông bảo mình chán đi dạo trong sân rồi, muốn đi biển”.
“Vương phi...”
Thanh Phong sắp khóc đến nơi.
Hắn ta biết vị chủ tử này không dễ hầu hạ mà.
“Chủ tử đã dặn, nếu người ra khỏi Khởi Nguyệt Các thì bảo thuộc hạ xách đầu đi gặp ngài ấy, xin vương phi thương xót, tha cho thuộc hạ được không ạ?”
“Ngươi nói xem có phải ngươi làm người hầu sắp điên rồi không? Không phải là ta muốn đi biển, mà là vị tiểu tổ tông trong bụng muốn đi”.
Thanh Phong cạn lời.
Tiểu vương gia mới hơn một tháng, có thể biết gì chứ?
Tất cả đều do vương phi quyết định cơ mà?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT