Cố Thanh Hy cười xì một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận.

Nổi lòng từ bi gì chứ, chẳng qua là đang nhắc nhở Diệp Phong phải ngoan ngoãn nghe lời ông ta, nếu không thì chỉ cần ông ta muốn, ông ta có thể khiến Diệp Phong sống không bằng chết bất cứ lúc nào.

Ghê tởm.

Thật ghê tởm.

Tại sao loại người cặn bã này không đi chết đi nhỉ?

“Cô cảm thấy ta hèn mọn lắm phải không?”

“Không có”.

“Ta chỉ là một món đồ chơi để người khác chơi đùa. Vì sống sót, vì bớt bị tra tấn, ta đã cúi đầu và hạ mình. Người như ta căn bản không xứng sống trên đời này, ta tự giẫm đạp lên chính danh dự của mình”.

“Không, ngươi rất dũng cảm, rất có trách nhiệm, nếu là người khác thì họ đã tìm tới cái chết rồi, sống còn khó chịu hơn chết, huống hồ...”

Huống hồ Diệp Phong còn sĩ diện như thế.

Hắn ta để ý hai chữ danh dự hơn bất cứ ai khác.

Từ khi sinh ra, hắn ta đã sống trong thế giới tàn nhẫn kia.

Từ năm lên năm tuổi, hắn ta đã bị cuộc sống bẻ gãy đôi cánh, bị giam cầm ở một nơi và chịu đủ mọi tra tấn.

Hắn ta có thể giữ vững bản tính của mình đã khó lắm rồi.

“Những chuyện đó đều đã qua, sau này ngươi sẽ sống thật tốt. Về chuyện của bà ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách cứu bà ấy ra. Đợi sau khi cứu bà ngươi ra ngoài, ta sẽ nhờ Phù Quang đưa các ngươi đến Tu La Môn, tay Ma tộc dù có dài đến đâu cũng không thể duỗi đến Tu La Môn được”.

Diệp Phong nở nụ cười ngơ ngẩn: “Cảm ơn cô”.

Đáng tiếc...

Có lẽ hắn ta không có mệnh đó, bà của hắn ta cũng rất khó cứu ra ngoài được.

Ở bên cạnh Lan kỳ chủ mười ba năm, hắn ta hiểu khá rõ tính tình của Lan kỳ chủ.

Tính mạng của hắn ta vốn không có giá trị, sao có thể để họ cùng mạo hiểm?

“Cảm ơn cô, cảm ơn cô và Tiêu công tử đã không chê xuất thân của ta, còn sẵn sàng làm bằng hữu với ta”.

“Nói vớ vẩn gì đó, ba người chúng ta sẽ mãi mãi là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu”.

Mắt Diệp Phong đỏ lên, hắn ta cúi đầu để che giấu nước mắt trên khoé mắt của mình.

Đằng sau một cây đại thụ cách đó không xa.

Tiêu Vũ Hiên lẳng lặng nhìn họ, khẽ cười tự trách.

Mãi mãi là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu...

Người bằng hữu như hắn ta... không đủ tư cách...

Khi Lan kỳ chủ tàn sát thôn Tiểu Hà, hắn ta đã không dốc hết toàn lực.

Khi Diệp bà bà bị bắt, hắn ta... cũng không dốc hết toàn lực.

Nhưng Diệp Phong lại thật lòng coi hắn ta là bằng hữu.

Hắn ta đã nghe hết những gì Diệp Phong nói với Cố Thanh Hy vừa rồi.

Chính vì nghe hết nên hắn ta mới càng hối hận và tự trách mình hơn.

“Này, Tiêu Vũ Hiên, ngươi trốn ở đó làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy hét lên.

Tiêu Vũ Hiên dừng suy nghĩ, xoè quạt ra, đi cà nhắc tới trước mặt họ, lên tiếng kháng nghị: “Ai trốn chứ, đến giờ ăn trưa rồi, ta chỉ đến gọi hai người về ăn cơm thôi”.

Hắn ta khập khiễng ngồi xuống, vỗ vai Diệp Phong, cười bảo: “Khi nào đến Ma tộc, ta sẽ đi với ngươi. Ba người chúng ta đi cùng nhau, ta không tin không giết được cái tên Lan kỳ chủ gì kia”.

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua xung quanh, sau khi thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Tối mai chúng ta sẽ ra tay, cụ thể lẻn vào cứu người như thế nào thì ta đã sắp xếp xong xuôi rồi”.

“Tối mai? Mai không phải ngày đại hôn của cô với chiến thần sao? Đầu đường cuối ngõ đều truyền tin nhau, đại thần văn võ cả triều đều biết. Nếu cô không đi, chiến thần sẽ bỏ qua cho cô à?”

Vừa nhắc tới hai chữ đại hôn, Cố Thanh Hy lại bắt đầu đau đầu.

Điều đau đầu hơn là không biết Dạ Mặc Uyên nổi điên gì mà lại gióng trống mở cờ tổ chức hôn lễ này.

Đừng nói là đế đô, cả thiên hạ đều biết.

Nàng bực bội đáp: “Ta tự có cách thoát khỏi Ma tộc, các ngươi đừng quan tâm tên cùi bắp đó”.

“Cùi bắp?”

Diệp Phong và Tiêu Vũ Hiên không biết từ này có nghĩa là gì.

Cố Thanh Hy thường nói những từ ngữ mà họ không hiểu.

Tiêu Vũ Hiên lắc đầu, là người đầu tiên không đồng ý: “Chiến thần không dễ lừa đâu. Vào ngày đại hôn, cô lại chạy tới Ma tộc cứu người vì nam nhân khác. Chậc chậc, ta sợ cô còn chưa cứu được người thì đã làm liên luỵ tới cái mạng của mình trước”.

Cố Thanh Hy trợn mắt: “Ngươi yên tâm, ta không chỉ không làm liên luỵ tới mạng sống của mình mà còn làm Dạ Mặc Uyên phải ngoan ngoãn để ta đi, ngươi không cần lo xa”.

“Nếu thật sự là vậy, cô nói xem cô sẽ làm sao để xuất hiện trong đêm tân hôn?”

“Nói ra sẽ mất linh”.

Tiêu Vũ Hiên cho rằng nàng chỉ nói bừa, không ngờ nàng lại thật sự muốn đào hôn.

Có điều... Trong lòng nàng càng hi vọng hôn sự giữa nàng với chiến thần bị huỷ.

Cố Thanh Hy lấy một tấm bản đồ đã được vẽ sẵn ra, gọi Phù Quang tới bàn bạc cách lợi dụng Dạ Mặc Uyên để đánh vào núi Vọng Hồn, cứu Diệp bà bà ra ngoài.

Diệp Phong nhìn lên bầu trời xanh thẳm, không nghe vào tai một câu nào.

Lần trước đã xông vào núi Vọng Hồn một lần, lần này muốn xông vào sẽ không dễ dàng.

Hơn nữa...

Tính mạng của hắn ta cũng không đáng giá, sao có thể để họ đi theo mạo hiểm?

Mặc dù tính cách của chiến thần tối tăm, nhưng hắn là một người có thể giao phó cả đời. Cố Thanh Hy lấy hắn sẽ hạnh phúc.

Bà của hắn ta cứ để hắn ta tự đi cứu đi.

Đã đến lúc chấm một dấu chấm câu kết thúc cho vụ hơn một trăm mạng sống ở thôn Tiểu Hà.

Cố Thanh Hy chọc nhẹ vào vai Diệp Phong, kéo hắn ta ra khỏi mạch suy nghĩ.

“Ngươi đang nghĩ gì mà tập trung thế? Ta bảo Tiêu Vũ Hiên và Phù Quang đi trước rồi, chúng ta cũng về thôi, mấy ngày nay ngươi không ăn đủ bữa đâu đấy”.

“Không có gì, cảm ơn cô”.

“Cảm ơn ta về việc gì?”

“Cảm ơn cô vì đã không vạch trần thân phận của ta trước mặt Hoàng hậu Sở Quốc”.

Diệp Phong biết với trí thông minh của Cố Thanh Hy, nàng chắc chắn đã biết mối quan hệ giữa hắn ta với Hoàng hậu Sở Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play