Diệp Phong biết nặng nhẹ, nếu không phải đoán rằng Lan kỳ chủ nhất định sẽ làm gì đó với thôn Tiểu Hà, hắn ta sẽ không căng thẳng như vậy.
Nhìn lại bốn con khoái mã kéo xe cho bọn họ, bốn con này con nào cũng tốt hơn tuấn mã mà bọn họ cưỡi nhiều, người phu xe vung roi, cũng đang gấp rút lên đường.
Đây…
Đã là cực hạn rồi.
Dạ Mặc Uyên không hề cố ý lãng phí thời gian.
Cố Thanh Hy chỉ đành thúc giục: “Nhanh thêm chút nữa”.
“Được thôi”.
“Phu xe, còn khoảng bao lâu mới có thể tới thôn Tiểu Hà?”
“Đi qua ngọn núi này là tới rồi”.
“Được, nhanh lên một chút đi”.
“Được…”, phu xe muốn nói đây đã là nhanh nhất rồi, nhưng hắn ta kìm lại, vung roi ngựa lên, tiếp tục tăng tốc.
Một con chim bồ câu bay qua, Giáng Tuyết lấy một tờ giấy xuống, cung kính dâng tờ giấy đến trước mặt Dạ Mặc Uyên.
Cố Thanh Hy trực giác cảm thấy không ổn: “Sao rồi, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Vương phủ có chuyện, quay đầu trở về Vương phủ”, Dạ Mặc Uyên ra lệnh.
“Vương gia, phía trước là thôn Tiểu Hà rồi”.
“Quay đầu”.
Cố Thanh Hy giận dữ quát lên: “Ai dám quay đầu xe ta sẽ giết người đó”.
Lúc rời đi, Tiêu Vũ Hiên vẫn còn ở trong thôn.
Nếu thôn Tiểu Hà xảy ra chuyện, vậy Tiêu Vũ Hiên đâu?
Phải chăng hắn ta cũng xảy ra chuyện rồi.
....
Từng đợt máu tanh xộc vào mũi, quấn quanh bọn họ, cũng không biết phía trước rốt cuộc đã chết bao nhiêu người.
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại ở thôn Tiểu Hà.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong xuống xe ngựa.
Sau khi thấy tình hình của thôn Tiểu Hà, sức lực trên người Diệp Phong dường như bị rút cạn, lảo đảo đi về phía trước, gương mặt tuấn tú trắng bệch đầy vẻ không dám tin.
Con ngươi của Cố Thanh Hy co lại, cũng không dám tin.
Thôn Tiểu Hà…
Lại bị tàn sát cả thôn…
Thi thể đầy đất, ngã la liệt trên mặt đất, máu tươi từ trên người bọn họ chậm rãi chảy xuống, tụ thành những con sông, chảy qua bên chân bọn họ.
Thôn đã bị đốt cháy, nhìn quanh không tìm ra được một căn nhà nào hoàn chỉnh. Trên mái ngói, hai ba con quạ dừng lại, phát ra tiếng quạc quạc.
Đáy mắt Cố Thanh Hy đau xót.
Trong số thi thể đó có ông chủ quán mì, có thôn trưởng, còn có rất nhiều người rất quen mắt, mỗi một người đều bị chém mười mấy nhát đao, máu chảy quá nhiều mà chết, ngay cả ông lão tám mươi tuổi và đứa trẻ còn bọc tã cũng không tha.
Đây là thảm án nhân gian.
Bàn tay Cố Thanh Hy siết chặt kêu răng rắc.
Gương mặt Diệp Phong trắng bệch không còn chút sắc máu. Hắn ta hầu như không dám đi xem những thi thể kia. Mỗi một người ở đây đều đối xử với hắn ta như người thân.
Hắn ta vừa lảo đảo chạy về nhà mình, vừa run rẩy lẩm bẩm.
“Bà bà… bà bà…”
Cố Thanh Hy run tay, hét lên: “Tiêu Vũ Hiên, Tiêu Vũ Hiên ngươi ở đâu… chưa chết thì kêu một tiếng cho ta”.
Cố Thanh Hy vừa tìm kiếm Tiêu Vũ Hiên trong đống thi thể vừa hét lớn. Lúc này, nàng không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, chỉ có sợ hãi.
Sợ Tiêu Vũ Hiên cũng như bọn họ, máu chảy quá nhiều mà chết.
Nàng giống như con ruồi không đầu, tìm loạn khắp nơi, sự sốt ruột trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.
Dạ Mặc Uyên khó chịu trong lòng.
Nàng và Tiêu Vũ Hiên thật sự là hảo hữu sao?
Lúc hắn xảy ra chuyện, nàng đã từng lo lắng như vậy chưa?
Không biết vì sao, hắn đột nhiên ghen với Tiêu Vũ Hiên.
Ít nhất hắn ta có một vị trí ở trong lòng Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên sầm mặt.
Nhưng Tiêu Vũ Hiên ở không xa mình đầy thương tích, được thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên dìu đỡ đã đỏ mắt lên, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy lòng mình ấm áp như vậy.
“Nha đầu xấu xí”.
Hắn ta yếu ớt gọi một tiếng.
Cô gái này vẫn quan tâm đến hắn ta, không uổng hắn ta chịu nhiều nhát đao như vậy.
Nghe tiếng Tiêu Vũ Hiên, lại nhìn thấy hắn ta đứng ở phía xa, vẫy tay gọi nàng.
Cố Thanh Hy tức giận, xông tới đấm hắn ta một cái.
“Chưa chết cũng không đáp một tiếng, ngươi muốn về trời à!”
Tiêu Vũ Hiên bị đau, nếu không phải có người dìu, e rằng đã ngã xuống đất.
Hắn ta cười nói: “Nha đầu xấu xí, cô muốn mưu sát huynh đệ à, ra tay nặng như vậy, ta không bị bọn họ giết chết cũng bị cô đánh chết”.
Cố Thanh Hy thở phào, liếc nhìn vết thương của hắn ta. Trên người hắn ta có năm sáu nhát đao, còn bị nội thương, may là những vết thương đó không phải vết thương chí mạng, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi.
“Bà bà… bà không được xảy ra chuyện, bà bà…”
Bên tai là tiếng nức nở sợ hãi của Diệp Phong.
Căn nhà tranh sau thôn đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Diệp Phong rơi nước mắt, như phát điên tìm kiếm Diệp bà bà trong tro tàn.
Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ Hiên biến mất.
Hắn ta khập khiễng đi đến trước mặt Diệp Phong, hạ giọng nói: “Bà bà của ngươi bị bọn họ bắt đi rồi, xin lỗi, ta không thể bảo vệ được bà ấy”.
Động tác của Diệp Phong dừng lại, tái mặt nhìn Tiêu Vũ Hiên.
Giống như muốn tìm sự xác nhận từ trên người hắn ta.
Ánh mắt Tiêu Vũ Hiên buồn bã, chậm rãi kể.
“Hôm đó các người rời đi không lâu, Lan kỳ chủ đã phái người bao vây thôn Tiểu Hà, bọn họ nhốt bọn ta mấy ngày, ngày hôm trước bắt đầu giết người bừa bãi. Ta… một mình không chống lại được bọn họ, bị bọn họ đánh bị thương nặng. Nếu không phải chiến thần Vương gia phái người đến cứu, chỉ e ta cũng bị bọn họ giết mất rồi”.
“Trước khi ta hôn mê, nhìn thấy rõ ràng bọn họ bắt bà bà ngươi đi, bà bà ngươi vẫn chưa chết…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT