“Không sao, từ nơi này đến thôn Tiểu Hà cũng mất một khoảng thời gian, không bằng ở lại đây thêm hai ngày đi”.

Ặc…

Không phải Diệp Phong muốn trở về lắm sao?

Sao bây giờ lại không về nữa?

Chắc chắn là có gì mờ ám.

Hơn nữa còn rất mờ ám.

“Ngươi đừng có nghĩ quẩn đó nhé…”, Cố Thanh Hy dò xét.

Diệp Phong ngây người, sau đó hiểu nàng lo lắng cho mình, hắn ta khó có khi nở nụ cười nhẹ.

“Yên tâm, ta không yếu ớt thế đâu, huống hồ… ta còn có người nhà cần phải chăm sóc mà”, ngoài bà còn có phụ mẫu của hắn ta nữa, mấy người họ đều cần hắn ta chăm sóc.

Dù hắn ta không thể nhận lại phụ mẫu, nhưng hắn sẽ lặng lẽ cầu phúc cho họ.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm: “Sao không nói sớm. Ngươi muốn mua thức ăn gì, có cần ta giúp không”.

“Không cần, một mình ta là đủ, ta cũng quen rồi”.

“Được, cần ta giúp gì thì cứ nói nhé”.

“Ừm”.

Bóng lưng gầy gò của Diệp Phong biến mất trong chùa, Cố Thanh Hy sờ cằm mình, lẩm bẩm: “Tiểu Phù Quang, ngươi có cảm thấy Diệp Phong có gì đó sai sai không?”

“Có sao? Thuộc hạ cảm thấy rất bình thường mà”.

Cố Thanh Hy cũng không thể nói ra là có chỗ nào không bình thường, nhưng cứ cảm giác… sai sai ở đâu đó.

Ví dụ như, hắn ta luôn quan tâm bà mình nhất.

Sau khi đi ra khỏi núi Vọng Hồn, hắn ta lòng như lửa đốt muốn trở về tìm bà, bây giờ có thể trở về thì hắn ta lại muốn ở lại chùa Bạch Vân.

Chùa Bạch Vân có gì đáng để hắn ta ở lại ư?

Cố Thanh Hy ngáp một tiếng, trở về phòng tiếp tục ngủ.

Mới chớp mắt không bao lâu đã được tiểu hoà thượng gọi dậy dùng bữa.

Cố Thanh Hy vác đôi mắt thâm quầng ngồi dậy.

Từ khi xuyên không đến thế giới này, ban đêm nàng chưa từng được ngủ ngon.

Dù hôm nay chỉ ngủ hơn một canh giờ, đáng lẽ nàng nên thoả mãn rồi.

Nhưng thế này còn không bằng không ngủ.

Cảm giác khó ngủ này quá khó chịu.

Trên đường đi, hoà thượng của chùa Bạch Vân và hương khách đều đang bàn tán là cơm chay hôm nay rất ngon.

Phù Quang đi theo sau Cố Thanh Hy giải thích: “Diệp Phong công tử nấu rất nhiều món ăn ngon cho tăng nhân và hương khách trong chùa, hắn rất có tài nấu nướng, mọi người đều đang khen hắn”.

Cố Thanh Hy ồ một tiếng, không biết Diệp Phong bị trúng gió gì nữa.

Phù Quang lại nói với vẻ thần bí: “Chủ tử, Diệp Phong còn đặc biệt nấu mấy món ngon, mùi rất thơm, chắc là nấu cho chủ tử, cảm ơn chủ tử đã cứu hắn”.

“Thật sao?”

“Sao thuộc hạ dám lừa chủ tử chứ”.

“Diệp Phong vẫn là tốt nhất, biết nhớ ơn báo đáp, không uổng công ta trăm cay nghìn đắng đến Ma tộc cứu hắn, đi, chúng ta đến phòng ăn đợi hắn đưa thức ăn đến, lát nữa chúng ta phải làm ra vẻ ngạc nhiên đấy”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy đi tới phòng ăn, quả nhiên Diệp Phong còn đang bận rộn.

Cố Thanh Hy nhìn từ phía xa, bữa cơm có ba mặn một canh, đều là món chay, đứng cách rất gia vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngon miệng.

Nàng ho khẽ một tiếng tỏ vẻ mình đã đến, không cần để cơm vào trong giỏ.

Diệp Phong nghe thấy tiếng của bọn họ thì chào hỏi một tiếng: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng, nghe nói từ sáng sớm ngươi đã thức dậy nấu cơm rồi”.

“Đúng thế”.

“Đã nấu mấy món ngon gì thế”.

“Mấy món cơm chay thôi”.

Giọng điệu lạnh nhạt vậy?

Thôi, hắn ta vốn lạnh nhạt như thế mà, sao có thể nói chuyện dễ nghe được.

“Ba món ăn này của ngươi trông rất đẹp”.

Diệp Phong khẽ mỉm cười, hắn ta ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

“Đẹp thật à?”

“Đương nhiên, nhìn đã thấy muốn ăn rồi, chỉ muốn được ăn thêm hai bát cơm”.

Diệp Phong lại sắp xếp một lúc, khiến nó càng ngay ngắn hơn, hơi nhếch môi: “Ta cũng cảm thấy đẹp”.

“Thật ra ngươi không cần làm thế, ta rất dễ nuôi, chỉ cần xào chút thức ăn là được rồi, ngươi…”

Cố Thanh Hy còn chưa nói hết câu, Diệp Phong chợt nhìn lên bầu trời, đậy giỏ thức ăn lại, cất lời: “Mặt trời đã mọc, sắp không kịp rồi, phiền cô nhường đường một chút”.

“Hả…”

Cố Thanh Hy ngây người.

Mấy món ăn này không phải nấu cho nàng à?

Chẳng lẽ là xấu hổ muốn đưa đến phòng nàng?

Trong lúc nàng đang nghi ngờ, Diệp Phong lại quay về, tháo khăn che mặt trên mặt mình xuống, hỏi: “Cố cô nương, sắc mặt của ta có quá khó coi không?”

“Không… Không có”, chỉ là mắt hơi sưng to thôi.

“Cảm ơn”.

Diệp Phong nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời khỏi phòng ăn, để lại Cố Thanh Hy và Phù Quang trố mắt nhìn nhau.

Đây là tình huống gì vậy?

Chẳng lẽ Diệp Phong không thấy chủ tử đang ở đây?

Cố Thanh Hy ho khẽ: “Diệp Phong dễ ngại ngùng, chúng ta phải hiểu. Đi thôi, trở về phòng ăn cơm chay Diệp Phong nấu”.

“Vâng”.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn, nhưng bọn họ phát hiện, Diệp Phong không phải đi tới phòng khách của bọn họ mà lại rẽ sang một phòng khách khác.

Hơn nữa…

Hai người còn thấy Diệp Phong đi qua đi lại trước phòng khách kia, nét mặt căng thẳng, dường như muốn đưa cơm, lại không dám đi vào.

Cuối cùng hắn ta đưa giỏ thức ăn cho một tiểu hoà thượng đi ngang qua.

“Sư phụ, phiền sư phụ giúp ta đưa thức ăn cho phu nhân bên trong được không?”

“Thí chủ là người nấu cơm chay sáng nay à?”

“Phải…”

Diệp Phong đỏ mắt, hơi sốt ruột, cũng hơi lúng túng giải tích.

“Nghe nói phu nhân kia quanh năm hành thiện tích đức, còn góp cho chùa Bạch Vân không ít tiền nhang đèn, ta… ta thấy rất cảm động, cho nên nấu cho bà ấy một ít cơm chay, coi như là chút tấm lòng”.

Tiểu hoà thượng hiểu ra.

Y cười nói: “Thí chủ có lòng rồi, nhưng sinh hoạt của vị phu nhân kia có người chuyên phụ trách, bình thường cũng không ăn cơm chay ở chỗ chúng ta, đều là người của bà ấy tự nấu, e rằng không thể đưa cơm chay này cho bà ấy được”.

Vẻ căng thẳng của Diệp Phong thoáng chốc trở thành chán nản.

Hắn ta quên mất chuyện này, người ta là Hoàng Hậu, sao có thể tuỳ tiện ăn đồ ăn hắn ta nấu.

“Cảm ơn sư phụ”, hắn ta nhận lại cơm chay, lưu luyến nhìn gian phòng khách ở cách đó không xa, ủ rũ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play