Ngay khi Diệp Phong đi đến lối ra bảo điện Đại Hùng, cuộc đối thoại của Hạnh Nhi và hoàng hậu Sở quốc đã khiến cả người hắn ta bất giác run lên, đồng tử co lại, bước chân có cảm giác như nặng ngàn cân, mãi vẫn không bước ra ngoài được.
“Phu nhân, tiểu thiếu gia đã mất tích nhiều năm rồi, dù lúc này ngài ấy có đứng trước mặt người thì e là người cũng không thể nào nhận ra được, việc này nên làm sao?”
“Năm đó tuy rằng ta hôn mê vì khó sinh, thế nhưng trước khi thiếp đi, ta đã nhìn thấy trên bả vai phía bên trái của hắn có một đóa mai vừa chớm nở, lúc đó ta còn nghĩ một đứa bé trai sao lại có một cái bớt hình hoa mai trên vai được?”
Mai… bớt hoa mai?
Hô hấp của Diệp Phong bỗng nhanh hơn.
Gần như hắn ta phải dùng hết sức mới khiến bản thân đứng vững phía sau cánh cửa.
Cơ thể lạnh như băng dán sát ván cửa, cứ như nếu không có cánh cửa này thì hắn ta không thể nào đứng được.
Vai trái của hắn ta…
Cũng có một cái bớt hình hoa mai, và còn là nụ mai vừa chớm nở.
Bà từng nói từ khi chào đời, hắn… đã có…
“Chỉ dựa vào một cái bớt hình hoa mai là có thể nhận ra thiếu gia ư? Lỡ đâu có người bày trò thì sao?”
“Không thể nào, đóa hoa mai kia không giống với những bông hoa mai khác, so với hoa mai bình thường thì nó thiếu đi một cánh, ngoại trừ ta và bà đỡ, không ai biết chuyện này”.
“Vậy thì cứ dứt khoát để hoàng… à không, để lão gia cho người tìm kiếm tất cả những người có bớt hoa mai trong thiên hạ là được”.
“Không được, lỡ như để kẻ có mục đích biết được, sợ là sẽ gây bất lợi cho Lâm nhi”.
“Phu nhân, nếu không tìm như vậy thì… thì… làm sao biết ai mới là tiểu thiếu gia. Bớt hoa mai nổi lên trên vai, chúng ta không thể lột quần áo của người khác mỗi khi gặp được”.
“Ngoại trừ cái bớt kia, ta còn tự tay thắt một cái nơ bướm đeo cho nó. Đó là một bộ nơ, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó là tín vật đính ước của ta với lão gia. Ta từng nghĩ sẽ đem cái nơ còn lại đưa cho thê tử tương lai của hắn”.
Nói xong, hoàng hậu Sở Quốc lấy từ trong ngực áo ra một cái nơ bướm.
Nơ bướm được thắt rất đẹp, tuy nhiên, không biết có phải vì được đem ra mân mê một khoảng thời gian dài hay không, mà nó đã sớm bị vuốt thẳng rồi, có thể thấy được chủ nhân xem nó là bảo bối.
Xuyên qua khe cửa, khi nhìn thấy cái nơ con bướm kia, Diệp Phong cảm thấy cực kỳ chua xót.
Dường như hắn ta có thể cảm giác được nổi đau đớn vì mất con của vị phu nhân này.
Hắn ta không có nơ bướm, chỉ có một cái bớt hoa mai, và cũng không biết trước đó trên người mình có đeo một cái nơ bướm hay không.
Bà chưa từng nói đến việc đó, các cô chú cũng chưa từng nhắc đến.
Nhưng hắn ta có thể xác định… người phụ nữ trước mắt rất có thể là mẹ ruột của mình.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, hắn ta vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, hôm nay, người đang đứng trước mắt, Diệp Phong thật sự không cách nào kiềm chế nỗi sự phấn khích trong lòng.
Hắn ta vừa mừng lại vừa lo, đủ loại cảm xúc đan vào nhau, cuối cùng tụ lại thành một dòng nước mắt, tí tách rơi xuống.
“Phu nhân, đại phu nói người nhớ con thành bệnh, nếu không điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt, e là… Hạnh Nhi cầu xin phu nhân, xin người đừng tự trách nữa, tiểu thiếu gia bị người ta cướp đi, sao có thể trách phu nhân được, đáng trách chính là lũ… giặc cướp độc ác kia”.
“Ngươi không hiểu đâu…”
“Phu nhân… nếu người cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn chưa tìm được tiểu thiếu gia thì sức khỏe của người đã không chịu được nữa”.
Hoàng hậu Sở Quốc quỳ xuống, dập đầu ba cái với thái độ thành khẩn, cầu xin: “Phật tổ trên cao, xin người phù hộ cho con ta được bình an khỏe mạnh, chỉ cần nó có thể bình an, chỉ cần ta có thể tìm được con, ta bằng lòng giảm thọ hai mươi năm. Quãng đời sau này, ta nguyện tụng kinh niệm phận, làm bạn cạnh đèn trời, cầu xin Phật tổ hiển linh”.
“Phu nhân, người lương thiện như vậy, Phật tổ chắc chắn sẽ phù hộ ngài và cũng sẽ phù hộ tiểu thiếu gia được bình an”.
“Chỉ hy vọng là thế!”
“Nhất định là như vậy, tiểu thiếu gia vốn là hoàng tử, còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc ta, ông trời sao có thể không phù hộ đứa con rồng này được chứ?”
Trong lòng Diệp Phong có một âm thanh đang reo hò, cổ vũ hắn ta mau đến làm quen với họ.
Tuy hắn ta rất sợ, nhưng vẫn muốn đến chào hỏi.
Thế nhưng câu nói của Hạnh Nhi đã khiến bước chân hắn ta khựng lại, không cách nào bước ra ngoài được.
Hoàng tử…
Hoàng tử Sở Quốc?
Bà ấy là… hoàng hậu Sở Quốc ư?
Hoàng hậu Sở Quốc quát to: “Coi chừng tai vách mạch rừng”.
“Nương nương, người suy nghĩ nhiều rồi, ở đây nào có ai. Mỗi năm chúng ta đều đến chùa Bạch Vân thắp hương, chưa từng gặp phải kẻ xấu, nơi đây được quản lý khá tốt”.
“Dù là thế cũng không được nói lung tung!”
“Dạ dạ, là nô tì nói sai, tuy nhiên, hoàng thượng không màng đến hậu cung 3000 giai lệ, ngoại trừ người, ngài ấy chưa từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào khác. Người cùng hoàng thượng chỉ có một vị hoàng tử, thế nên thân phận của ngài ấy rất cao quý, ông trời không phù hộ ngài ấy thì phù hộ ai?”
“Ta chỉ cần nó bình an khỏe mạnh, như vậy là đủ. Còn việc nó có phải hoàng tử cao quý của Sở Quốc hay không thì không hề quan trọng”, sau khi cắm nhang vào lư hương, hoàng hậu Sở Quốc thở dài.
Diệp Phong tựa người ở cửa, hai hàng nước mắt trải dài trên khóe mắt.
Sắc mặt hắn ta bỗng nhiên tái đi.
Hoàng tử… cao quý nhường nào… còn hắn ta…
Hắn ta chỉ là một món đồ chơi của Lan kỳ chủ mà thôi.
Quá khứ của hắn ta đầy rẫy bóng tối và dơ bẩn, thật sự không xứng.
Nếu hắn ta bước đến chào hỏi bà ấy, vậy thì cả đời này bọn họ đều dính bẩn, và sẽ trở thành trò cười cho thiên họa.
Hoàng tử của Sở Quốc lại là một tên…
A… cỡ nào châm chọc?
Xuyên qua khe cửa, Diệp Phong lưu luyến nhìn hoàng hậu Sở Quốc, mãi vẫn không dời tầm mắt được.
Nước mắt vòng quanh hốc mắt, trong lòng hắn ta đau đớn đến mức không cách nào thở nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT