Chẳng lẽ là A Mạc?

“Chủ tử, chúng ta đã tìm thấy lối vào của con đường bí mật rồi, tại sao không đi vào? Chẳng lẽ còn muốn tìm cái gì sao?”, Phù Quang hỏi với vẻ khó hiểu.

Cách đó không xa, Ma chủ nở nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, tham lam ngửi hương hoa trong tay, thốt lên một câu.

“Ngu ngốc, đương nhiên là nàng đang tìm bản toạ rồi, không tìm thấy bản toạ, sao nàng có thể đi được”.

Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng tanh, không một bóng người, nhưng phía xa đang có ánh lửa phập phùng, cũng không biết có bao nhiêu kỳ thủ đang tìm kiếm bọn họ.

Nàng nhìn con đường bí mật, sau đó lại nhìn về ánh lửa phía xa, cắn răng nói: “Đi thôi”.

A Mạc đi dạo núi Lạc Hồn như trong vườn nhà mình, có lẽ không đợi được nàng sẽ tự rời đi.

Hơn nữa hắn ta biết nhiều con đường bí mật như thế, thân phận còn thần bí khó đoán, có lẽ không ngu ngốc như Diệp Phong, sẽ bị người của Ma tộc bắt lại.

Nói đi là đi, Cố Thanh Hy đi vào trước, Diệp Phong theo sau, Phù Quang đi cuối, cứ thế biến mất ở sâu trong con đường bí mật.

Huyết Sát che trán.

Chủ tử lại bị mất mặt một lần nữa.

Có lẽ lần này chủ tử không còn lý do để biện minh cho nàng nữa rồi.

Chủ tử của hắn ta không tức giận thì thôi, một khi tức giận chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Bị mất mặt như thế, hắn ta không biết chủ tử sẽ nổi trận lôi đình hay không.

Đôi đồng tử mang màu sắc kỳ lạ của Ma chủ không còn vẻ lười nhác như trước nữa, hắn ta đang nhìn chằm chằm lối vào con đường bí mật.

Trên người Ma chủ tản ra khí thế mạnh mẽ, khiến Huyết Sát không nhịn được ngã nhào xuống đất.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán Huyết Sát, hắn ta chợt có cảm giác sợ hãi như đất trời đảo lộn.

Chủ tử…

Tức giận rồi.

Một lúc lâu sau đó.

Vào lúc Huyết Sát sắp không chịu đựng được nữa, khí thế vô hình đó mới dần biến mất.

Ma chủ lười nhác nói.

“Bản toạ biết tỷ tỷ cho rằng bản toạ đang đợi nàng ở bên ngoài, cho nên mới ra khỏi con đường bí mật trước, cũng phải, dù sao cũng đã lâu như thế rồi, Huyết Sát”.

“Có… Có thuộc hạ”.

“Nghĩ cách truyền lời của bản toạ cho nàng, nói với tiểu tỷ tỷ là mấy ngày nữa bản toạ sẽ đi tìm nàng, để nàng đỡ phải lo”.

“Vâng”.

Huyết Sát rất muốn nói là nữ nhân kia hoàn toàn không lo lắng cho chủ tử.

Nếu lo lắng, sao nàng có thể rời đi một cách dứt khoát như thế được?

Con đường bí mật đều khác nhau, sao nàng có thể ngu ngốc đến mức cho rằng chủ tử đang đợi nàng ở một đầu khác của con đường chứ.

Mấy người nhóm Cố Thanh Hy đi ra con đường bí mật, an toàn rời khỏi hành cung của Ma tộc, đi thẳng đến trấn Thanh Hồng.

Lối ra của con đường bí mật có một tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ, ý là hắn ta có chuyện, mấy ngày nữa lại đến tìm tiểu tỷ tỷ.

“Tiểu tỷ tỷ? A Mạc?”

Khó hiểu.

Không phải là hai con đường khác nhau ư?

Sao nơi này lại có tờ giấy A Mạc để lại?

Chẳng lẽ hai con đường thông với nhau?

Cố Thanh Hy cảm thấy rất có khả năng này.

Từ khi vào núi Lạc Hồn, mọi chuyện đều vô cùng kỳ lạ, cũng có thể là từ khi quen biết Tư Mạc Phi mới trở nên kỳ lạ.

Rốt cuộc người đó có thân phận gì?

Có lẽ lúc vào Ma tộc, hắn ta vẫn luôn giúp đỡ nàng.

“Chủ tử, phía trước có một ngôi chùa Bạch Vân, khói hương nghi ngút, hay là chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi?”

Nàng không cần nghỉ ngơi.

Trạng thái của Phù Quang cũng rất tốt.

Chỉ có Diệp Phong, từ sau khi rời khỏi núi Lạc Hồn vẫn không nói tiếng nào, trông cũng vô cùng mệt mỏi.

Cố Thanh Hy gật đầu: “Vậy thì đến chùa Bạch Vân nghỉ ngơi đi”.

Cố Thanh Hy cũng không biết phải an ủi Diệp Phong thế nào.

Chuyện này chỉ có thể để hắn ta tự nghĩ thông suốt thôi.

Cũng không phải nàng cố ý nhìn thấy cảnh đó, thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.

Dù Diệp Phong không nói câu nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng hắn xem nàng là bạn.

Vì xem là bạn nên càng không muốn để nàng nhìn thấy tình cảnh xấu hổ nhất của hắn ta.

“Ngươi khoẻ chứ? Nếu không khoẻ, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây đã”.

“Vẫn ổn, đi thôi, đừng để truy binh đuổi theo”.

Diệp Phong dẫn đầu đi về phía trước, nét mặt lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc.

Phù Quang giải thích: “Hôm đó sau khi lạc mất chủ tử, chúng ta gặp phải mấy kỳ chủ của Ma tộc, chúng ta số ít không đánh lại số đông, Diệp Phong đi lại khó khăn nên bị bắt, thuộc hạ không tìm thấy chủ tử, bèn một mình lẻn vào Ma tộc cứu Diệp Phong, không ngờ lại gặp chủ tử ở đó, chuyện phía sau, chủ tử cũng biết rồi”.

“Ừm, đi thôi”.

Chùa Bạch Vân là ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng, liên tục có người tới cúng viếng, khắp nơi trong chùa đều có tiểu hoà thượng.

Cố Thanh Hy chắp hai tay, cung kính nói: “Tiểu sư phụ, nghe nói chùa Bạch Vân rất linh thiêng, chúng ta từ nơi xa đến đây dâng hương cúng bái, trên đường đi có hơi mệt, có thể sắp xếp mấy gian phòng cho chúng ta ở không, sau khi tắm rửa ăn uống xong, chúng ta sẽ đến trước mặt Phật tổ dâng hương, đây là một ít tiền hương hoả của chúng ta, xin tiểu sư phụ đừng chê”.

Nàng vừa đến đã cho một trăm lượng bạc, còn nói chuyện thành khẩn như thế, tiểu hoà thượng lập tức đồng ý, sắp xếp ba phòng khách, sau đó đưa một vài món chay đến cho bọn họ.

Trong phòng khách, Cố Thanh Hy vươn vai, lười biếng nói: “Hình như truy binh của Ma tộc không đuổi theo nữa, hai người cũng mệt rồi, tối nay ngủ cho ngon đi, Phù Quang, ta ra lệnh cho ngươi tối nay không cần bảo vệ ta, ngủ trong phòng, có nghe thấy không”.

“Vâng…”

Phù Quang cười ngọt ngào, chủ tử tốt với hắn ta quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play