“Địa vị của Đương Đương công chúa cách biệt, Cố Thanh Hy lại dám làm nhục công chúa như vậy, cô ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?”
Vẻ mặt Đương Đương công chúa không ngừng thay đổi.
Thấy đám thị vệ đều không dám giúp nàng ta, những người khác lại đang cười nhạo nàng ta, nàng ta bị làm cho tức phát khóc.
“Cố Thanh Hy, ngươi nhớ lấy cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Nói xong, nàng ta chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Sau khi trò hề kết thúc, Cố Thanh Hy đỡ Thu Nhi dậy, dịu dàng nói: “Ngã có đau không?”
“Nô tỳ không sao, tiểu thư, người vừa đến học đường đã đắc tội với công chúa, liệu có...”
“Đắc tội thì đắc tội, dù sao người ta đắc tội cũng rất nhiều. Buổi chiều ta có tiết, lát nữa ăn cơm xong ngươi tự tìm chỗ chơi”.
“Mò cá?”
“Ý là làm biếng đó”.
Thu Nhi lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại thong thả ung dung, hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra rắc rối lớn như nào.
Tiêu Vũ Hiên sáp lại, cười nói: “Xú nha đầu, vì một a hoàn mà đắc tội với công chúa được sủng ái nhất đương triều, cô không sợ công chúa tìm cô tính sổ sao? Thế nào, hay là cô nhận ta làm lão đại, về sau lão đại đây sẽ che chở cho cô”.
Cố Thanh Hy liếc xéo hắn ta một cái, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Dựa vào ngươi cũng muốn làm lão đại của ta?”
“Mấy đời Tiêu gia chúng ta đều lập công lớn, cha ta lại là đại tướng quân của Dạ Quốc, nắm trong tay mười vạn đại quân, đại ca ta chiến công hiển hách, nhị ca ta cùng Thượng Quan phu tử được mệnh danh là đệ nhất tài tử, lẽ nào còn không đủ che chở cho cô?”
“Những người ngươi nói đến đều là người nhà của ngươi, còn ngươi thì sao?”
Tiêu Vũ Hiên bị chẹn họng.
“Ta...ta là đích tử Tiêu gia, sau này mọi thứ của cha ta đương nhiên...đương nhiên sẽ là của...của ta...”
Cố Thanh Hy mỉm cười đầy tao nhã, giống như đóa sen trắng nở rộ trên núi tuyết, khiến mọi người kinh diễm.
“Muốn ta nhận ngươi làm lão đại cũng không phải không thể, nhưng ngươi phải trả lời ba câu hỏi của ta, nếu ngươi không trả lời được, ngươi phải nhận ta làm lão đại, về sau tỉ sẽ che chở cho ngươi”.
“Câu hỏi là gì?”
“Câu thứ nhất, “hai” cộng “hai” bằng bao nhiêu”.
* Hai = ngốc.
Tiêu Vũ Hiên ngây ra: “Bốn”.
Câu hỏi đơn giản như vậy, tính gì là câu hỏi.
“Sai”.
“Sai?”, Tiêu Vũ Hiên duỗi hai ngón tay hai bên trái phải ra, tính lại lần nữa: “Đâu có sai”.
“Ngốc cộng ngốc bằng vô cùng ngốc”.
Mọi người đều cạn lời, cái này tính gì là câu hỏi?
Tiêu Vũ Hiên không phục: “Cô đây là đang cả vú lấp miệng em?”
“Sao ta lại là cả vú lấp miệng em chứ? Làm lão đại lẽ nào đầu óc không phải nên linh hoạt một chút sao? Hiện tại ta là dùng đố mẹo để kiểm tra ngươi”.
“Không đúng, không đúng, vẫn là không đúng”.
“Ta lại hỏi ngươi, Từ phu tử có phải là rất ngốc không?”
“Phải”.
“Trạch Vương có phải cũng rất ngốc không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy bọn họ cộng lại, lẽ nào không phải là vô cùng ngốc sao?”
Nếu không phải bản thân vô cớ hủy hôn ước, bị hoàng thượng và mẫu phi nghiêm trị, hạ lệnh không được gây chuyện trong những ngày này, bằng không hắn ta sớm đã giết cô ta, còn để mặc cho cô ta kiêu ngạo như vậy sao.
Cố Sơ Lan thích Trạch Vương, thấy vậy vội vàng đi theo Trạch Vương.
Tiêu Vũ Hiên há hốc mồm.
Những gì Cố Thanh Hy nói có vẻ đúng, nhưng lại có vẻ sai.
“Câu hỏi thứ hai, Thượng Quan phu tử cộng với Trạch Vương là gì?”
“Hả...cái này tính gì là câu hỏi?”
“Chính là câu hỏi”.
Thu Nhi không nhịn được che miệng cười khúc khích.
Tiểu thư rất biết giày vò người khác.
Cái này vốn không phải là câu hỏi, Tiêu công tử sao có thể trả lời được chứ.
Quả nhiên, Tiêu Vũ Hiên không trả lời được.
Hắn ta nói: “Cô nói xem là gì?”
“Đệ nhất ngốc”.
“Cái quái gì vậy?”, Tiêu Vũ Hiên bĩu môi.
Cố Thanh Hy bình tĩnh giải thích, đôi mắt linh động lộ ra vẻ lém lỉnh.
“Này nhé, ngươi xem, Thượng Quan phu tử có phải là thiên hạ đệ nhất tài tử không?”
“Phải, nhưng ca ta cũng vậy”.
“Được rồi. Ta biết ca ngươi cũng là đệ nhất, bốn người bọn họ đều gọi là thiên hạ đệ nhất mà, đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Thiên hạ đệ nhất tài tử cộng với thiên hạ đệ nhất ngốc, chẳng phải chính là thiên hạ đệ nhất ngốc sao”.
Tiêu Vũ Hiên bẻ ngón tay, suy nghĩ một lúc lâu, mặt liền đen lại.
Có phải hắn ta đã bị tính kế rồi không?
Người phụ nữ này cố tình làm khó dễ hắn ta.
Cố Thanh Hy cười nói: “Thấy ngươi thuần lương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi trả lời được câu hỏi thứ ba, coi như ngươi thắng”.
“Cô nói đi”.
“Dạ Vương cộng thêm ta là gì?”
Tiêu Vũ Hiên tức giận.
Sao lại là loại câu hỏi này.
Hắn ta nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra.
Dạ Vương không ngốc, Cố Thanh Hy càng không ngốc.
Vậy đáp án là gì?
Hắn ta bất mãn bĩu môi: “Cố Thanh Hy, cô chơi ta, trên đời làm gì có loại câu hỏi như này”.
“Hừm, không trả lời được, thẹn quá hóa giận?”
“Người nào trả lời được câu hỏi xảo trá này ta sẽ cho người đó năm trăm lượng bạc”.
Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, kích động không thôi, nàng đang thiếu tiền.
“Thu Nhi, ngươi nói đáp án cho hắn, Dạ Vương cộng thêm ta là gì”.
Thu Nhi đảo đảo mắt, đột nhiên lên tếng cười nói: “Là ở cùng nhau mới biết, tiểu thư, nô tỳ đoán đúng không?”
Cố Thanh Hy nở một nụ cười hài lòng: “Đứa trẻ này dạy được”.
Tiêu Vũ Hiên mắt trợn tròn.
“Dạ Vương cộng thêm cô sao lại là ở cùng nhau mới biết được?”
“Dạ Mặc Uyên với Cố Thanh Hy không phải là ở cùng nhau mới biết sao, lẽ nào tâm tình lúc ta và Dạ Vương ở cùng nhau, ngươi có thể biết được?”
Tiêu Vũ Hiên cứng miệng không nói nên lời.
Hắn ta bị gài rồi.
Bị xú nha đầu Cố Thanh Hy gài?
Kẻ nào nói cô ta dốt đặc cán mai?
Đứng ra đây, hắn ta đảm bảo sẽ không đánh chết kẻ đó.
Cố Thanh Hy quàng vai bá cổ hắn ta, bộ dạng giống như huynh đệ tốt, hoàn toàn không quan tâm đến việc nam nữ đụng chạm.
“Ta nói này Tiểu Hiên Hiên, thua lão đại ngươi là ta không có gì là mất mặt, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, ngoan, trước tiên gọi một tiếng lão đại, sau đó lấy ra năm trăm lượng bạc, dám chơi dám chịu”.
Tiêu Vũ Hiên hất cánh tay đang quàng vai hắn ta ra, đen mặt lấy năm trăm lượng bạc từ trong ngực ném cho nàng.
Lên án nói: “Không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên. Tốt xấu gì ta cũng là đại ca trong học viện Hoàng gia, nếu để bọn họ nghe được còn ra thể thống gì”.
“Không gọi Tiểu Hiên Hiên cũng được, ngươi đưa thêm cho ta năm trăm lượng bạc”.
Tiêu Vũ Hiên lấy ra, thấy trên người chỉ còn lại có năm trăm lượng bạc có chút đau lòng.