Không biết vì sao, trái tim của Cố Thanh Hy lại mơ hồ đau đớn, giống như nàng từng trải qua những chuyện này vậy.

“Sau đó thì sao, chủ tử của ngươi đi đâu?”

Phù Quang lắc đầu, hơi buồn bã: “Không biết… Nàng đi tới phía sau núi Huyết Âm rồi không trở về nữa, không ai biết nàng đã trải qua chuyện gì, lúc đó ta vốn định đi cùng nàng, nhưng nàng điểm huyệt của ta, rời đi một mình. Ta biết nàng sợ ta gặp nguy hiểm, cho nên mới không cho tất cả ám vệ đi cùng”.

“Núi Huyết Âm? Nơi đó ở đâu?”

“Một nơi rất nguy hiểm”.

“Nàng đi đến đó làm gì?”

Dường như Phù Quang không muốn nói nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nở một nụ cười rực rỡ và chua xót: “Thuộc hạ tin rằng chủ tử sẽ nhanh chóng trở về”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Lời nói này giống như nàng chính là chủ tử của hắn ta vậy.

Nếu nàng từng là chủ tử của hắn ta, cũng có võ công xuất thần nhập hoá như thế thì đâu đến nỗi bị người ở phủ Thừa Tướng bắt nạt nhiều năm như thế.

Hơn nữa trong đầu nàng cũng không hề có trí nhớ về bọn họ.

“Nếu chủ tử trước kia của ngươi tốt như thế, vậy vì sao ngươi lại nhận ta làm chủ tử, còn dốc lòng bảo vệ ta nữa?”

“Không biết, có lẽ vì chủ tử khá giống chủ tử trước kia của thuộc hạ”.

Cố Thanh Hy chỉ muốn vỗ lên trán hắn ta một cái: “Nói một hồi, thì ra ta chỉ là cái bóng của người khác, Phù Quang à Phù Quang, ngươi khiến ta đau lòng quá”.

“Chủ tử không phải cái bóng, chủ tử là chủ tử của thuộc hạ, cả đời này thuộc hạ chỉ có một chủ tử là người”.

“Được rồi được rồi, ta chỉ đùa với ngươi thôi, đừng xem là thật. Dù ngươi nhận ta làm chủ tử vì lý do gì thì cũng phải nhớ, tuyệt đối đừng phản bội ta, cuộc đời ta ghét nhất là bị người khác phản bội”.

Lúc nói xong câu cuối, Cố Thanh Hy nghiêm túc nhìn Phù Quang với vẻ cảnh cáo.

Kiếp trước, nàng bị người mình tin tưởng nhất phản bội, nên mới chết thê thảm như thế.

Phù Quang cung kính quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, thề: “Thuộc hạ đời đời kiếp kiếp sẽ không phản bội chủ tử, nếu không sẽ bị trời đánh”.

“Đứng lên đi, nếu một người anh tuấn như ngươi bị sét đánh thì ta sẽ đau lòng lắm”.

Phù Quang đỏ mặt.

Dù khi nãy Cố Thanh Hy vui giận thất thường, nhưng hắn ta cảm thấy đây mới là tính cách trước giờ của chủ tử.

“Chủ tử, người nghỉ ngơi ở đây đi, thuộc hạ đi dò đường”.

“Đợi đã, nơi này có quá nhiều ngã rẽ, dễ lạc nhau, muốn đi thì đi cùng”.

“Được”.

Đến tận lúc này, Diệp Phong mới mơ màng tỉnh lại, trong đôi mắt trong trẻo của hắn ta tràn đầy mê man, không biết nghĩ tới điều gì, hắn ta chợt nhìn về phía mấy người Cố Thanh Hy.

Thấy mấy người họ không sao, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Hy cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, xem ngươi khiến Phù Quang nhà ta mệt mỏi đến mức nào rồi này, sau khi tỉnh rượu phải nhớ đền bù đấy”.

Diệp Phong vỗ vào đầu mình, bị trút quá nhiều rượu, bây giờ hắn ta còn rất đau đầu.

“Chúng ta… chạy thoát rồi sao?”

“Nếu ngươi không nhảy xuống vách đá, chắc chắn ngươi đã chạy thoát rồi”, Cố Thanh Hy nói chuyện mập mờ, khiến người ta không hiểu ý trong lời nói của nàng.

Phù Quang cười nói: “Diệp công tử yên tâm, dù tạm thời chúng ta vẫn chưa ra ngoài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể đuổi kịp đâu”.

“Ừm”.

Diệp Phong nhẹ nhàng trả lời một câu, nhớ đến chuyện đại náo Ma tộc trước khi ngất đi, trong mắt hắn ta lộ vẻ lo lắng, người cũng không ngừng run rẩy.

Thấy dáng vẻ đó, đáy lòng Cố Thanh Hy và Phù Quang thoáng đau nhói.

Khoé miệng Cố Thanh Hy giật giật: “Đừng nói ngươi còn muốn quay về đấy nhé”.

Diệp Phong không trả lời, chỉ ôm chặt lấy đầu gối mình, ngầm thừa nhận.

Trở về Ma tộc là số phận của hắn ta, hắn ta không thể thoát được.

“Những người hầu kia đã được người của Dịch Thần Phi cứu ra ngoài rồi, ta cũng sẽ nghĩ cách giải độc cho bà của ngươi, ngươi còn trở về Ma tộc làm gì?”

“Cô có thể giải độc giúp bà của ta?”

“Độc của bà ấy rất phức tạp, dù ta không thể giải ngay, nhưng ta có thể giúp bà ấy không quá đau đớn khi phát độc, cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng đâu”.

Nét mặt Diệp Phong cũng bớt căng thẳng hơn, dù vẫn còn rất lo lắng, nhưng cũng không còn u ám như khi nãy nữa.

“Nghe lời ta, sau này đừng ngu ngốc trở về nữa”.

“Được…”

Diệp Phong ngạc nhiên nhìn bàn tay bị Cố Thanh Hy nắm lấy, sương mù trong lòng tan đi mấy phần.

“Đúng rồi, chuông Phá hồn bị cướp đi rồi sao?”

“Phải, hôm đó sau khi từ biệt cô, có người chặn đường ta, đối phương đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt, võ công của người đó rất cao cường, không thua kém gì Lan kỳ chủ, chuông Phá hồn đã bị người đó cướp mất”.

“Võ công còn cao cường hơn cả Lan kỳ chủ? Vậy so với Phù Quang thì sao?”

“E rằng Phù Quang cũng không phải đối thủ của hắn ta, có lẽ cả Dịch công tử cũng vậy”.

Mọi người biết quá rõ võ công của Dịch Thần Phi.

Nếu cả hắn ta cũng không phải đối thủ, vậy người đó phải đến cảnh giới đáng sợ nào chứ.

“Hắn ta chỉ muốn có chuông Phá hồn chứ không giết người, chứ không ta cũng không thể sống đến bây giờ”.

“Ở thế giới này có những cao thủ nghịch thiên nào?”

Diệp Phong và Phù Quang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

Cố Thanh Hy che miệng ho khan: “Ý ta là chỗ chúng ta có những cao thủ nghịch thiên nào?”

Diệp Phong hờ hững nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, thật sự không biết được cụ thể là bao nhiêu, nhưng ma chủ của Ma tộc, chiến thần Dạ Mặc Uyên, tộc trưởng Thiên Phần tộc, môn chủ Tu La Môn đều là cao thủ nghịch thiên nổi tiếng thiên hạ, còn có rất nhiều trưởng lão thái thượng của các thế gia lâu đời nữa”.

“Ma chủ Ma tộc lúc chính lúc tà, hỉ nộ vô thường, ông ta muốn cướp chuông Phá hồn hoàn toàn không cần đeo mặt nạ”.

“Chiến thần Dạ Mặc Uyên hai chân tàn phế, người kia đi lại bình thường, cũng không thể là hắn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play