Trên dây cáp treo càng lúc càng có nhiều cao thủ điều khiển xe cáp tới gần.
Dù võ công của Dịch Thần Phi có cao đến đâu, một người đối mặt với nhiều cao thủ như vậy cũng khá tốn sức.
Tình thế dần dần trở nên bất ổn đối với họ.
Tên cao thủ cấp bốn dẫn đầu xuyên qua lớp phòng ngự của Dịch Thần Phi, lao thẳng về phía xe cáp của đám người Cố Thanh Hy.
Dịch Thần Phi khẽ biến sắc, tung một chiêu phong tuyết phiêu phi, lấy nhu thắng cương, đẩy lùi tên cao thủ cấp bốn.
“Rầm rầm rầm...”
Cao thủ so chiêu, tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Thanh Hy nhìn mà cũng hoa cả mắt.
Nếu không có Dịch Thần Phi dốc toàn lực ngăn cản, dựa vào ám khí của Cố Thanh Hy thôi thì không thể cản được những cao thủ hung thần ác sát kia.
Cố Thanh Hy mò vào vạt áo nhưng không tìm được gì, không nhịn được muốn mắng một câu.
Vào thời khắc quan trọng thế này mà trên người không có bất kỳ món ám khí hay châm độc nào cả.
Diệp Phong lo lắng, giãy giụa đứng dậy ngăn cản những cao thủ kia giúp đám người Cố Thanh Hy, nhưng vì say mèm nên hai chân hắn ta như nhũn ra, vừa đứng lên đã ngã xuống.
Khi Diệp Phong sắp tuyệt vọng, trong lúc mơ màng, hắn ta nhìn thấy Dịch Thần Phi giơ tay phải ra hút cây sáo ngọc bích bên hông Cố Thanh Hy đi.
Tiếng sáo trong trẻo xuyên qua xe cáp, lướt qua mọi người, quanh quẩn trong núi, dư âm văng vẳng bên tai.
Khi tiếng sáo vang lên, nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy bông tuyết chậm rãi rơi xuống trong bóng đêm.
Bông tuyết bay múa giữa không trung như những tinh linh, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Rất nhiều người khó hiểu.
Tại sao ngày nắng nóng lại có tuyết rơi?
Họ còn chưa nghĩ xong, những bông tuyết xinh đẹp kia đã hoá thành những lưỡi dao bắn về phía các cao thủ như dời núi lấp biển.
Vì trời quá tối, cộng thêm bất ngờ nên không ít cao thủ bị bông tuyết bắn trúng chỗ trí mạng, tử vong tại chỗ.
“Cẩn thận bông tuyết”.
Tên cao thủ cấp bốn hét lên, định đi đoạt sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi, nhưng trên không trung lại có một sức mạnh ngăn cản gã ta, khiến gã ta không thể tới gần Dịch Thần Phi nửa bước.
Tiếng sáo nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi, âm điệu trở nên nhanh hơn, giống như lũ quỷ múa loạn, sát khí ngút trời, mưa máu tầm tã.
Nghe thấy tiếng sáo này, trừ đám người Cố Thanh Hy, tất cả cao thủ đuổi giết họ đều bị chảy máu miệng và mũi, những người bị nặng thì chết ngay tại chỗ.
“Quần ma loạn vũ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tên cao thủ cấp bốn dùng nội lực đẩy tiếng sáo ra xa, cố hết sức bảo vệ những cao thủ kia, vẻ mặt kinh hãi.
Dịch Thần Phi dừng thổi, ngón tay thon dài trắng nõn quay cây sáo ngọc bích, động tác rất quen thuộc và tự nhiên.
Hắn ta cười nhạt, nói với giọng dịu dàng: “Hôm nay ta chỉ muốn đưa họ đi thôi. Bằng hữu, sao không nể mặt một lần này?”
Cố Thanh Hy nheo mắt, tại sao động tác quay cây sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi lại giống với Thanh tông chủ đã cứu nàng ngày hôm đó thế nhỉ?
Lẽ nào thân phận khác của hắn ta là Thanh tông chủ của Tu La Môn?
Tên cao thủ cấp bốn khịt mũi: “Không cần biết ngươi có phải là người của Tu La Môn hay không. Hôm nay ngươi đưa họ đi thì sẽ trở thành kẻ địch của cả Ma tộc”.
“Nghiêm trọng lắm sao?”, Dịch Thần Phi cười hỏi ngược lại, thái độ lười nhác hoàn toàn không để họ vào mắt.
Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của hắn ta, lại nghĩ tới hành vi của hắn ta, sao người của Ma tộc có thể không tức giận?
“Người đâu, bắt hắn ta lại”.
Gã ta dùng từ bắt chứ không phải giết Dịch Thần Phi.
Có thể thấy được Ma tộc vẫn e ngại Tu La Môn, không muốn công khai trở mặt với Tu La Môn.
Cuộc hỗn chiến lại tiếp tục, Dịch Thần Phi cầm sáo trong tay, bất khả chiến bại, dù họ có võ công lợi hại đến đâu cũng không thể vượt qua Lôi Trì được một bước.
Chỉ cần cố gắng thêm một lát nữa, họ sẽ đến được phong hoả đài thứ nhất.
Cố Thanh Hy tin Dịch Thần Phi chắc chắn đã phái người tiếp viện bên ngoài phong hoả đài thứ nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Diệp Phong nóng như lửa đốt, hắn ta kéo tay áo Cố Thanh Hy, khàn giọng bảo: “Mau... Mau đi đi, Lan kỳ chủ sắp đuổi tới rồi”.
“Yên tâm, hôm nay không cần biết là ai đến, tất cả họ đều không thể đưa ngươi đi”.
Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm.
“Ầm...”
Một luồng sát khí cuốn theo sấm sét đánh tới.
Khí thế này mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không kìm được muốn quỳ xuống, ngoại trừ Dịch Thần Phi. . Tr𝒖𝐲ệ𝔫 chí𝔫h ở — Tr U𝑚Tr𝒖𝐲e𝔫.𝓥𝗡 —
Cố Thanh Hy biến sắc.
“Uy áp mạnh quá”.
Diệp Phong lập tức tỉnh táo lại, không nhịn được run bần bật, khuôn mặt đỏ bừng vì say nhanh chóng trở nên trắng bệch.
“Ông ta... Ông ta đến rồi...”
Sát khí cuồn cuộn quét qua, tiếng sáo của Dịch Thần Phi thay đổi, đỡ lấy sát khí bá đạo của Lan kỳ chủ.
“Rầm...”
Dây cáp treo đột nhiên bị đứt.
Xe cáp của đám người hầu đã đến phong hoả đài thứ nhất.
Nhưng chiếc xe cáp cuối cùng mà họ ngồi vẫn chưa đến.
Cố Thanh Hy hạ quyết tâm, dồn toàn bộ sức lực vào tay rồi ném Diệp Phong về phía phong hoả đài thứ nhất, la lên: “Thần Phi đại ca, giúp ta bảo vệ Diệp Phong”.
Xe cáp trượt xuống vực sâu trăm trượng.
Cố Thanh Hy không có chỗ vịn nên cũng rơi xuống theo.
Trong lúc rơi xuống, nàng nhìn thấy Diệp Phong khiếp sợ nhìn nàng, con ngươi của hắn ta chợt to lên.
Nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi muốn đi cứu nàng nhưng lại bị bao vây, hoàn toàn không thể đi cứu. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dịch Thần Phi biến sắc mặt như thế kể từ khi nàng quen hắn ta cho đến nay.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta nổi giận như một con sư tử, tàn sát tất cả kẻ địch.
Nàng còn nhìn thấy...
Mẹ nó...
Tên Phù Quang ngu xuẩn này, sao lại nhảy xuống theo nàng chứ...
Cố Thanh Hy đang định nổi giận mắng.
Điều khiến nàng kinh hãi hơn đó là Diệp Phong say mèm... cũng nhảy xuống theo.
“Mẹ kiếp...”
Đồ ngu.
Vì cứu Diệp Phong, nàng không tiếc hi sinh bản thân, nhưng không ngờ hắn ta lại nhảy xuống.
Hai người này đều bị ngu hết rồi à?
Khi Cố Thanh Hy đang suy nghĩ Dịch Thần Phi có nhảy xuống hay không thì “phịch” một tiếng, nàng rơi nhanh xuống, trọng lực làm nàng bị thương, cuối cùng nàng không chịu được nữa mà ngất xỉu.
Đến khi nàng mơ màng tỉnh lại, toàn thân nàng như tan thành từng mảnh, đau đến mức phải hít vào một hơi thật sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT