Kỳ thủ của phong hỏa đài thứ năm nghe thấy tiếng kèn địch tập kích thì một đám như gặp đại địch, nghiêm túc đứng thẳng phía xa xa, khiến nhóm Cố Thanh Hy dừng lại.
Cố Thanh Hy lập tức biến thành ngôi sao màn bạc, xe cáp còn chưa tới đã há miệng nói to: “Đỉnh thứ sáu có địch tập kích, đang đuổi theo bọn ta sang đây, các ngươi mau gia tăng người, ngăn cản bọn họ lại”.
“Địch tập kích? Có bao nhiêu người?”
“Tạm thời chưa rõ, nhưng kẻ địch dịch dung thành Lâm đàn chủ, muốn cứu những người hầu này đi. Đây đều là người hầu hạ cho kỳ chủ, nếu để họ cứu được thì kỳ chủ sẽ chôn sống chúng ta mất, các ngươi phải ngăn lại”.
Nhóm kỳ thủ kia nửa tin nửa ngờ.
Dịch Thần Phi đi tới vài bước, giọng lạnh lùng nói: “Mỗi đỉnh núi đều có cao thủ bậc một, bậc hai, thậm chí là cao thủ bậc ba, nhiều cao thủ như thế mà không thể ngăn nổi kẻ cứu viện người hầu, giữ các ngươi lại cũng không có ý nghĩa gì”.
“Cái này… Hoa gian nhất hồ tửu”, kỳ thủ kia bỗng nhiên mở miệng nói.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi không khỏi bội phục sự may mắn của mình.
Đối đáp của tòa thứ sáu với tòa thứ năm đều là mật ngữ mà họ biết.
“Nguyệt hữu âm tình viên khuyết”.
Nhóm kỳ thủ đã bớt nghi ngờ phần nào, sẵng giọng nói: “Mời các vị xuống đây nghiệm thân một chút”.
Cố Thanh Hy nổi giận nói: “Kẻ địch đã đuổi đến nơi rồi còn nghiệm thân? Đừng có nói là các ngươi cấu kết với địch, cố tình để họ đuổi kịp bọn ta đấy nhé?”
“Oan uổng quá, sao bọn ta có thể cấu kết với kẻ địch được”.
“Thế còn chưa chịu cho đi. Các ngươi ngăn bọn họ lại đã, bọn ta sang đỉnh thứ tư nghiệm thân cũng được mà”.
“Cái này…”
Dịch Thần Phi đúng lúc lên tiếng: “Làm theo lời nàng ta nói đi, nếu không thể ngăn được bọn họ, bắt đầu từ hôm nay các ngươi không cần phải làm việc ở đây nữa”.
Dịch Thần Phi nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng đầy sự uy hiếp.
Hay có thể nói là bình thường Giang Húc tác oai tác quái quá nhiều, bọn hạ nhân đều sợ đắc tội hắn ta.
Xa xa, không biết Lâm đàn chủ tìm đâu ra xe cáp, đã đuổi theo tới chỗ bọn họ, vừa đuổi vừa la lớn.
“Ngăn bọn họ lại… Mau ngăn bọn họ lại”.
Cách quá xa, Lâm đàn chủ nói gì bọn họ đều không nghe thấy.
Cố Thanh Hy thúc giục: “Nghệt mặt ra đó làm gì, bắn tên, bắn chết bọn họ đi, nhất quyết không được để họ thành công, kỳ chủ có bỏ mặc sống chết của đám người hầu này thì cũng không muốn họ được ai cứu đi”.
Nhóm kỳ thủ thoáng do dự, lập tức bảo cung thủ bắn tên.
Dịch Thần bổ sung thêm một câu: “Cho đi”.
“Mở cổng, cho bọn họ đi qua”.
“Rõ”.
Cửa kéo được mở ra, cáp treo tiếp tục tiến về phía trước, một đường đi thẳng tới đỉnh thứ tư.
Cố Thanh Hy tặng cho nhóm kỳ thủ một ngón tay cái, cười nói: “Làm rất tốt, nếu ngươi có thể giết được đám trộm cướp này, quay về ta sẽ bảo Giang đàn chủ thăng chức tăng lương cho ngươi”.
Nhóm kỳ thủ giật mình lặng người trong giây lát.
Xưa nay Giang đàn chủ rất khó nói chuyện, sao lại tốt với một kỳ thủ như thế? Mặc cho kẻ đó kiêu căng hống hách thế này.
Khó hiểu là thế nhưng họ vẫn chỉ huy cung thủ bắn tên, phải bắn chết kẻ dịch dung thành Lâm đàn chủ mới được.
Lâm đàn chủ muốn hộc máu chết tươi.
Người phong hỏa đài thứ năm làm ăn kiểu gì không biết, chẳng những mở cổng cho kẻ địch rời đi, mà còn ra tay với bọn họ.
Lâm đàn chủ tức giận nói: “Càn rỡ, mau bảo bọn họ dừng tay lại, ta là Lâm đàn chủ, chưởng quản tháp Phong Vân”.
“Ngươi mới càn rỡ ấy, lại dám dịch dung thành Lâm đàn chủ, các huynh đệ, giết hết bọn họ cho ta”.
Cố Thanh Hy tựa vào thành xe cáp, lười biếng nhìn tình hình chiến đấu dữ dội trước mặt.
Tuy không chính tai nghe thấy lời Lâm đàn chủ nói, nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được cơn tức của Lâm đàn chủ vì bị bắn tên.
Lưng nhóm người hầu ướt đẫm, không dám tưởng tượng một ngày mình có thể thoát khỏi phong hỏa đài thứ năm.
Dịch Thần Phi chậc một tiếng, cười nói: “Đắc tội ai cũng không nên đắc tội cô, lòng dạ cô ác lắm, chỉ cần giơ tay thôi đã đùa chết người rồi”.
Cố Thanh Hy duỗi lưng, trong đôi mắt lộ ra ý cười: “Thần Phi đại ca, huynh lại nói bậy rồi, ta sẽ kiện huynh tội xúc phạm danh dự của ta đấy”.
Người hầu trong xe cáp không hiểu xúc phạm danh dự là gì, nhưng Dịch Thần Phi nhìn sang phong hỏa đài thứ tư thì nụ cười đã phai nhạt đi vài phần, thay vào đó là vẻ sầu lo.
Hắn ta thở dài: “E là phong hỏa đài thứ tư này không dễ qua”.
“Có gì khó đâu, huynh chờ xem ta vượt qua thế nào”.
Mọi người đều buồn bực, không biết rốt cuộc nàng muốn vượt qua thế nào?
Chẳng lẽ lại dùng cách cũ?
Nhưng kèn càng thổi càng lớn, sao người của phong hỏa đài thứ tư có thể dễ dàng tin tưởng họ?
Sắp tới đỉnh núi thứ tư, từ rất xa, nhóm kỳ thủ của phong hỏa đài đã vung cờ, bảo bọn họ dừng lại kiểm tra.
Cố Thanh Hy nói với tất cả mọi người: “Khi cách phong hỏa đài năm mét, tất cả đều phải nín thở lại”.
Mọi người đều gật đầu.
Xe cáp liên tục đi tới, Dịch Thần Phi vừa nín thở vừa che miệng Diệp Phong.
Cố Thanh Hy lại gân giọng hô to, một tay ném thuốc bột về phía nhóm kỳ thủ của phong hỏa đài: “Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công, có người đang đuổi theo bọn ta”.
Không biết thuốc bột đó được điều chế thế nào mà tác dụng rất mạnh, chỉ hít có một chút mà nhóm kỳ thủ của phong hỏa đài đã ngã xuống ầm ầm.
Cố Thanh Hy chống hai tay xuống, tung người nhảy ra khỏi xe cáp, tự mở cổng, để xe tiếp tục đi tới, sau đó lại nhảy trở về.
Hít…
Dù là Dịch Thần Phi cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cần như thế…
Là đã đánh ngã toàn bộ kỳ thủ của phong hỏa đài thứ tư rồi á?
Nếu không tận mắt nhìn thấy, chắc hắn ta đã không dám tin tưởng.
“Nha đầu, muội vừa ném cái gì thế?”
“Túy Lưu Liên, một loại thuốc với tác dụng chính là gây mê, ta từng gặp được rất nhiều loại thuốc bột trong tháp, có lẽ là dùng để đối phó người hầu, ta tùy tiện thay đổi một chút, tăng tác dụng của Túy Lưu Liên lên hàng trăm lần, phải ba ngày sau hoặc hơn bọn họ mới có thể tỉnh lại”.
“Hiệp nữ, cô thật là lợi hại”, nhóm người hầu đều nhìn nàng với ánh mắt kính nể.
Khi bọn họ thở phào nhẹ nhõm thì đường cáp treo bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng, kẹt lại giữa không trung, tới cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT