“Ví dụ, ngươi nói cho ta biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu người hầu, phải làm sao mới có thể đưa họ rời khỏi nơi này một cách an toàn”.
Giang Húc bị nàng làm cho hoảng sợ: “Cô muốn đưa họ rời khỏi Ma tộc? Đó là chuyện tuyệt đối không thể”.
Cố Thanh Hy chống cằm, mở to đôi mắt vô tội và trong sáng nhìn hắn ta.
Hàm ý trong ánh mắt ấy biểu đạt rất rõ ràng, nếu nàng không thể đưa người hầu đi thì cả hai sẽ chôn cùng nhau.
Giang Húc nổi giận: “Cô điên rồi sao? Coi Ma tộc là chợ bán thức ăn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”
“Vậy nên ta mới yêu cầu ngươi hợp tác. Nếu ngươi không hợp tác thì ta giữ ngươi lại làm gì?”
Giang Húc giận dữ.
Nhưng nghĩ tới việc có thể sẽ bị đưa lên giường của Lan kỳ chủ, còn có thể chết vì ruột xuyên bụng nát, Giang Húc không kìm được phát run.
“Cụ thể có bao nhiêu người thì ta không rõ, nhưng ta biết ngoài toà tháp này, hai toà tháp khác cũng giam giữ khá nhiều người hầu. Cổng của mỗi toà tháp đều được làm bằng sắt đen, không có chìa khoá thì căn bản không thể mở ra”.
“Còn gì nữa không?”
“Trong mỗi tầng tháp chỉ có bốn thủ vệ canh gác, nhưng từ tầng một đến tầng ba, mỗi tầng đều có tám thủ vệ. Ngoài ra, nơi này năm bước một tốp, mười bước một trạm, nếu dẫn theo nhiều người hầu như vậy thì cô không thể rời đi được đâu”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý đến câu nói sau cùng của hắn ta, ngược lại giả vờ ngây thơ hỏi: “Vậy còn chìa khoá, ngươi nhất định biết ở đâu đúng không?”
Giang Húc không trả lời.
Cố Thanh Hy chợt hiểu ra: “Nghe nói ngươi còn là đàn chủ. Nếu đã là đàn chủ thì chắc cũng có quyền lực nhất định ở nơi này nhỉ, chìa khoá hẳn là ở trên người ngươi”.
Không đợi Giang Húc trả lời, Cố Thanh Hy lập tức lục soát, quả nhiên tìm được một chùm chìa khoá.
“Chìa khoá của cả ba toà tháp đều ở đây hả?”
“Dù cô có được chìa khoá cũng vô dụng, ít nhất gần một trăm người, mục tiêu quá lớn, cô...”
“Ngươi chưa nói cho ta biết có cách nào rời khỏi Ma tộc nhanh chóng không”.
“Không có”.
“Vậy thì thật đáng tiếc, ngươi vẫn phải bị đưa lên giường của Lan kỳ chủ”.
Giang Húc vùng vẫy, nhưng vừa mới cử động, xương toàn thân đã đau chết khiếp.
“Ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi”.
“Ngươi nói rồi, nhưng những gì ngươi nói có giúp ích gì được cho chúng ta không? Chúng ta vẫn không thể rời khỏi Ma tộc mà”.
Bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cố Thanh Hy không muốn phí lời nữa, nói thẳng: “Thần Phi đại ca, nếu hắn ta đã muốn làm người hầu như vậy, huynh không làm hắn ta hài lòng thì chẳng phải không được nghĩa khí lắm sao?”
“Được”.
Dịch Thần Phi bật cười, đỡ Giang Húc dậy, sau đó nghịch trên mặt hắn ta.
Tim Giang Húc đập thình thịch với tốc độ cực kì nhanh.
Giang Húc vẫn muốn tìm cách thoát thân, nhưng lại không nghĩ ra cách nào có thể rời đi.
Hắn đã đánh giá thấp Dịch Thần Phi. Mặc dù Dịch Thần Phi là một nhà Nho, đọc nhiều thi thư, nhưng hắn ta không chỉ là thư sinh, võ công của hắn ta cũng sâu không lường được.
Hắn ta đang đánh cược, cược thuật dịch dung của Dịch Thần Phi không ra gì.
Nhưng hắn ta đã thua.
Khi soi vào gương, hắn ta đã hoàn toàn luống cuống.
Không ngờ lại giống hệt Diệp Phong, không có một chút khác biệt.
Ngay cả người ở chung lâu ngày cũng không phát hiện ra được.
“Thần Phi đại ca, thuật dịch dung của huynh thật lợi hại, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì sợ rằng ngay cả ta cũng không phân biệt được”.
Cố Thanh Hy cúi đầu hỏi Giang Húc: “Ngươi nói xem Lan kỳ chủ có thể nhận ra không?”
“Tất nhiên có thể nhận ra, giọng nói của ta và Diệp Phong đâu giống nhau, chiêu này của các ngươi hoàn toàn không có tác dụng”.
“Vậy nếu ta điểm huyệt câm của ngươi thì sao? Diệp Phong bị thương nặng như vậy, hắn không thể cử động và nói chuyện cũng bình thường mà nhỉ?”
“Ngươi... Các ngươi dám...”, Giang Húc không đủ tự tin.
Cố Thanh Hy cười hì hì: “Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không. Hình như bên ngoài có người vào, Thần Phi đại ca, nếu hắn ta đã muốn làm người hầu, chúng ta nên giúp hắn ta thực hiện mong muốn”.
“Thịch thịch thịch...”
Một chuỗi tiếng bước chân vọng lại từ xa, Giang Húc biết rõ những người đó đến đây để khiêng Diệp Phong đi.
Khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim vốn thấp thỏm lo sợ của Giang Húc hoàn toàn rối loạn.
Hắn ta vội la lên: “Để nhanh chóng rời khỏi Ma tộc thì chỉ có thể đi xe cáp bằng đường cáp treo, nếu không thì không có cách thứ hai nhanh hơn. Nhưng phong hoả đài thay ca bốn canh giờ một lần, nửa canh giờ tiếp theo là giờ thay ca, có lẽ cô có thể thử nhân lúc họ thả lỏng thay ca để ra ngoài”.
“Trên phong hoả đài có bao nhiêu cao thủ?”
“Mỗi phong hoả đài đều có một cao thủ cấp hai canh gác, thậm chí một số đài còn có cao thủ cấp ba, cao thủ cấp một thì có ít nhất ba người. Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ tuyệt thế có võ công cao cường và cung tiễn thủ”, Giang Húc nói thật.
Đỉnh cao của võ đạo là cao thủ cấp một, cấp một trở lên còn có cấp sáu, cao nhất là cấp bảy.
Có thể đạt tới cấp một đã rất lợi hại.
Hơn nữa còn có nhiều cao thủ cấp hai, thậm chí là cấp ba, dù họ có mọc cánh cũng không bay đi được.
“Còn gì nữa không?”
“Còn gì cơ?”
“Ví dụ như mật ngữ gì đó”.
“Mật ngữ được đổi mỗi canh giờ, làm sao ta biết mật ngữ là gì”.
“Ngươi là đàn chủ, dù ngươi không biết chính xác thì chắc hẳn cũng biết đại khái chứ?”
“Ta không biết”.
“Haiz... Ban đầu ta định tha cho ngươi, sao ngươi lại không chịu hợp tác nhỉ, xem ra ta đành phải để họ đưa ngươi đi. Nhìn kìa, họ sắp đến rồi”.
Giang Húc tức giận đến mức mất trí.
“Ta biết một ít mật ngữ, nhưng dù ta có nói cho các ngươi biết mật ngữ, kỳ chủ cũng chắc chắn sẽ biết là do ta tiết lộ, đến lúc đó cũng sẽ không bỏ qua cho ta”.
“Nếu bây giờ ngươi không nói, ta sẽ không thể tha cho ngươi, vì vậy ngươi còn hai phút nữa để suy xét. Sau hai phút, dù ngươi có muốn đổi ý cũng không có cơ hội”.
So với Giang Húc hồi hộp, Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi tỏ ra rất bình tĩnh, không hề có cảm giác tai vạ sắp ập xuống đầu, ngược lại còn lười nhác nhìn Giang Húc như đang đợi hắn ta đưa ra quyết định cuối cùng.
Giang Húc muốn chết quách đi cho rồi.
Hắn ta thật sự không biết hai người này lấy đâu ra tự tin mà có thể thờ ơ như vậy.
Họ có thể bình tĩnh, nhưng hắn ta thì không, chỉ có thể vội la lên.
“Rượu bồ đào chén ngọc dạ quang, đáp trăng sáng thời Tần cửa ải thời Hán”.
“Một bầu rượu giữa khóm hoa, đáp trăng có sáng đục tròn khuyết”.
Cố Thanh Hy ngây người.
Đây không phải những câu thơ mà nàng đọc trên đại hội đấu văn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT