Đây là Giang Húc, người đã tập kích nàng để cướp đi chuông Phá hồn hôm đó, cũng là Giang Húc vẫn luôn gây chuyện với Diệp Phong.
Giang Húc chậm rãi đi về phía Diệp Phong, thấy dáng vẻ đau đớn của Diệp Phong, trong mắt hắn ta lộ vẻ sung sướng.
Hắn ta tiến lên nắm lấy cằm Diệp Phong, đổ một vò rượu lớn vào miệng Diệp Phong.
“Nếu không vì kỳ chủ có lệnh không được tra tấn ngươi bằng hình cụ, ngươi cho rằng ngươi có thể thoải mái như thế sao?”
“Nhưng kỳ chủ đã nói đêm nay ngài ấy muốn ngươi phục vụ, không phải từ nhỏ đến lớn ngươi sợ phục vụ kỳ chủ nhất ư? Ta tin rằng so với việc dùng hình cụ tra tấn, có lẽ ngươi sợ bị đưa đến núi chính hơn đúng không, ha ha ha…”
“Khụ khụ…”
Vò rượu đổ hết vào miệng, Diệp Phong tìm một cơ hội liên tục ho, rõ ràng là bị sặc rồi.
Không đợi hắn ta ho xong, Giang Húc lại đổ tiếp một vò rượu.
Bên tai là giọng nói đắc ý của Giang Húc:
“Dù ngươi thật sự lấy được chuông Phá hồn, ngươi cho rằng kỳ chủ sẽ thật sự thả ngươi đi à? Ha, đúng là ngu xuẩn, ngươi là người của kỳ chủ, trừ khi kỳ chủ tặng ngươi cho người khác, nếu không, thà rằng huỷ diệt ngươi, ngài ấy cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của mình”.
“Ngài ấy nói như thế cũng chỉ là lợi dụng ngươi thôi, cả đời này ngươi sẽ mãi là của một mình kỳ chủ, mãi mãi, ha ha ha…”
Diệp Phong đau đớn ho khan, suýt chút ho bay cả phổi của mình.
Một lúc lâu sau đó hắn ta mới có thể hít thở bình thường.
Nghe thấy lời của Giang Húc, khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt chảy ra, nước mắt hoà vào rượu, tí tách rơi xuống đất.
Trong lòng hắn ta vô cùng đau khổ.
Cảm giác tuyệt vọng bao phủ khắp toàn thân.
Trước đây khi nghe kỳ chủ muốn thả mình đi, hắn ta vô cùng mừng rỡ.
Nhưng hắn ta vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ.
Hắn ta là người của kỳ chủ, với tính cách của kỳ chủ, sao ông ta có thể cho hắn ta tự do được.
Nhưng hắn ta vẫn không muốn từ bỏ một chút cơ hội này.
Hắn ta đã cố hết sức.
Nhưng hắn ta thất bại rồi.
“Ngươi biết tại sao ta lại ghét ngươi như thế không? Vì ngươi quá thích lo chuyện bao đồng, nếu không vì ngươi lo chuyện bao đồng, phụ mẫu của ta cũng sẽ không bị ngươi hại chết”.
“Phụ mẫu ta khó khăn lắm mới leo lên được vị trí quản sự nhà bếp, nhưng ngươi lại tố cáo bọn họ cắt xén tiền lương thực của nô lệ, hại phụ mẫu ta bị đánh chết, ta cũng trở thành cô nhi”.
“Nô lệ vốn là đám người thấp hèn nhất, dù có cắt xén lương thực của bọn họ thì sao? Mạng của bọn họ còn không đáng tiền bằng một bát thịt, có quản sự nào không nghĩ đủ mọi cách chèn ép bọn họ chứ”.
Diệp Phong im lặng lắng nghe, không biết vì đã say hay là không muốn trả lời.
Giang Húc nói tiếp: “Ngươi biết lúc trước khi chọn người hầu, tại sao lại chọn trúng ngươi không?”
Cả người Diệp Phong chợt căng cứng.
Ánh mắt mơ màng của hắn ta cũng loé lên chút ánh sáng.
“Ngày đó ta vô tình nghe thấy bọn họ chọn ta làm người hầu, ta vô cùng tuyệt vọng, nhưng ta không muốn từ bỏ, cho nên ta nghĩ ra một kế hoạch, ta đưa thơ và chữ ngươi viết đến trước mặt quản sự kia, còn đích thân mời ngươi đến hoa phòng”.
“Ngươi biết lúc đó ngươi buồn cười đến mức nào không? Ngươi còn tưởng ta muốn hoà thuận với ngươi như trước, ha… Ngươi hại chết phụ mẫu của ta, sao ta có thể bắt tay giảng hoà với ngươi được, nhưng ta chỉ nói mấy câu mà ngươi đã tin rồi, thật không biết ngươi quá ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa”.
“Quản sự chọn người hầu ở hoa phòng, khi nhìn thấy hai chúng ta, ông ta lập tức đổi ý, cho nên… ngươi bị đưa đến chỗ Lan kỳ chủ, ha ha… Điều may mắn nhất của ta trong cuộc đời này là không xinh đẹp bằng ngươi”.
Không biết có phải vì nhớ đến quá khứ thê thảm không, khoé mắt Diệp Phong lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
“Ngươi biết tại sao bà già chết tiệt kia lại bị móc mắt không? Vì ta nói với kỳ chủ là mỗi lần nhắc tới ngài ấy, trong mắt bà già đó luôn chứa đựng thù hận”.
“Ta còn nói phải lấy đi một vài thứ của bà ta mới có thể hối thúc ngươi lấy được chuông Phá hồn”.
“Kỳ chủ luôn cưng chiều ngươi, ta cho rằng ngài ấy sẽ không làm theo đề nghị của ta, không ngờ ngài ấy lại không chút do dự móc mắt của bà già kia”.
Diệp Phong siết chặt hai tay, dù đầu óc mơ hồ, say đến khó chịu, nhưng hắn ta đều nghe thấy hết những lời này.
“Ngươi biết gì không, cho dù ngươi có xinh đẹp đến mấy, tài hoa hơn người bao nhiêu, thì cũng có ngày kỳ chủ sẽ chán ngươi, bây giờ, kỳ chủ gần như đã chán ngươi rồi”.
“Tối nay sau khi sủng hạnh ngươi lần cuối, ngài ấy sẽ tặng ngươi cho Thược Dược kỳ chủ, ngươi cũng biết sở thích của Thược Dược kỳ chủ không khác kỳ chủ là mấy mà, à không, phải nói là sở thích của Thược Dược kỳ chủ còn quái đản hơn, chỉ cần là người từng được ông ta sủng hạnh, ông ta đều sẽ lột da mặt người đó xuống, treo trên tường để ngắm”.
Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại, sự bất lực, đau khổ, tuyệt vọng bao phủ cả người hắn ta.
Hắn ta vô cùng xinh đẹp, cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng này của hắn ta cũng sẽ thấy đau lòng, nhưng Giang Húc vẫn không ngừng cười to, chỉ muốn khiến hắn ta tuyệt vọng hơn.
Cố Thanh Hy ở một bên lắng nghe mà nổi trận lôi đình.
Nàng không rõ tại sao phụ mẫu của Giang Húc lại chết, nhưng với tính cách của Diệp Phong, chắc chắn hắn ta sẽ không tuỳ tiện hại người, trừ khi phụ mẫu Giang Húc vốn là kẻ vô cùng độc ác.
Giang Húc đến gần Diệp Phong, nói nhỏ bên tai hắn ta.
“Đợi khi ngươi bị đưa đến chỗ Thược Dược kỳ chủ, ngươi đoán xem số phận của bà già chết tiệt kia sẽ như thế nào?”