“Nếu thế thì đây là vinh hạnh của Dịch mỗ”.

Cố Thanh Hy vào nhà, quan sát phòng của hắn ta một vòng.

Hắn ta là một người khiêm tốn lễ độ, tao nhã phóng khoáng, trong phòng của hắn ta cũng mang theo phong độ của người trí thức, ở bên trong cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Cố Thanh Hy nói thẳng: “Ta muốn ngươi đi cùng ta đến Ma tộc một chuyến”.

“Tam tiểu thư, e rằng cô tìm nhầm người rồi, Dịch mỗ chỉ là một tên thư sinh, ngoài việc biết ngâm mấy câu thơ thì không còn sở trường khác nữa, Ma tộc nguy hiểm, Dịch mỗ không có bản lĩnh đi với tam tiểu thư”.

“Lúc trước ngươi đồng ý đi theo ta bảy ngày, bây giờ bảy ngày vẫn chưa qua, Thần Phi đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời”.

“Cho nên cô chắc chắn rằng ta sẽ đi với cô?”

“Đương nhiên”.

“Sao lại là ta”.

“Vì nhìn ngươi rất bổ mắt”, Cố Thanh Hy mỉm cười, kéo lấy tay Dịch Thần Phi, nhảy tường ra ngoài.

Dịch Thần Phi cười cưng chiều, khẽ hé môi: “Cô thích trèo tường như thế, chiến thần nhà cô không quan tâm à?”

“Chân hắn có tật, không đuổi kịp ta, cũng không can thiệp được”.

Cố Thanh Hy đưa mắt ra hiệu cho hắn ta dẫn đường.

Dịch Thần Phi hất mái tóc đen ướt đẫm về phía sau, cất tiếng hỏi: “Diện tích của Ma tộc không thua kém gì Dạ Quốc, ngoài tổng bộ ra còn có mười hai phân bộ, chia ra cho mười hai kỳ chủ quản lý, không biết tam tiểu thư muốn đi đến nơi nào của Ma tộc?”

“Ngươi có biết Lan kỳ chủ không?”

“Có biết chút ít”.

“Ta muốn đi đến chỗ của Lan kỳ chủ”.

“Phân bộ Lan kỳ”.

“Đúng, chính là nơi đó”.

“Phân bộ Lan kỳ nằm ở núi Vọng Hồn phía Bắc Dạ Quốc, nơi đó rất gần thành Đế Đô, cưỡi ngựa chiến chắc chỉ cần khoảng hai ba canh giờ là đến”.

“Vậy chúng ta mau đi thôi”.

Dịch Thần Phi không di chuyển, mà nghiêm túc nói:

“Dù núi Vọng Hồn cách Đế Đô không xa, nhưng ngọn núi kia quanh năm mây mù lượn quanh, chướng khí mịt mù, khắp nơi còn là cơ quan trận pháp, người bình thường chỉ cần xông vào gần như đều không thể sống sót ra ngoài”.

“Võ công của Lan kỳ chủ sâu không lường được, rất hiếm khi có đối thủ, có người đồn võ công của ông ta gần như đuổi kịp Ma chủ của Ma tộc rồi, đối đầu với ông ta không phải một hành động sáng suốt”.

Cố Thanh Hy cười nhạt: “Con người ta có một sở thích, chính là khiêu chiến khó khăn”.

“Dù cô muốn ta đi tới Ma tộc với cô thì cũng phải cho ta một lý do chứ”.

“Nghe nói cảnh nơi đó đẹp, ta dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp”.

“…”

Cảnh đẹp?

Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe có người nói núi Vọng Hồn có cảnh đẹp.

Sở dĩ núi Vọng Hồn có tên này là vì sau khi bước vào ngọn núi kia, chỉ có thể giữ lại được linh hồn.

Rõ ràng nha đầu này không muốn Tiêu Vũ Hiên mạo hiểm với nàng, nàng lại không biết đường đến Ma tộc, cũng không chắc có thể xông vào Ma tộc cứu người, cho nên mới kéo theo hắn ta.

Còn không biết xấu hổ lừa hắn ta là phong cảnh nơi đó đẹp.

Nha đầu này đúng là xấu xa, không sợ hại chết hắn ta sao.

Tuy thế, Dịch Thần Phi vẫn tìm hai con ngựa chiến tốt nhất, dẫn Cố Thanh Hy nhanh chóng đi tới núi Vọng Hồn.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới dưới chân núi Vọng Hồn.

Cố Thanh Hy đứng dưới chân núi, cảm nhận gió lạnh không ngừng thổi đến, trong không khí là mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không biết trên núi đã có bao nhiêu người chết rồi.

“Sau khi tiến vào ngọn núi này đã là phân bộ Lan kỳ rồi”.

Cố Thanh Hy ngẩng đầu, nơi này núi non trùng điệp nối tiếp nhau, liên miên không thấy điểm cuối, cũng không biết là có bao nhiêu ngọn núi.

Nàng nhướng mày hỏi: “Ngươi đừng nói là những ngọn núi này đều thuộc về phân bộ Lan kỳ nhé”.

Dịch Thần Phi nở nụ cười ấm áp, không hề keo kiệt lời khen: “Tam tiểu thư đúng là lợi hại, ngay cả việc này cũng đoán được”.

“…”

Cố Thanh Hy đen mặt.

Nhiều ngọn núi như thế, nàng đi tìm Diệp Phong ở đâu đây?

“Có cách nào tìm được Diệp Phong không?”

Cố Thanh Hy không tin Dịch Thần Phi đơn giản như vẻ bề ngoài.

Dù không biết hắn ta thuộc về thế lực nào, nhưng võ công của Dịch Thần Phi cao siêu hơn Diệp Phong rất nhiều.

Nàng muốn an toàn rời khỏi Ma tộc, kéo theo Dịch Thần Phi là một quyết định đúng đắn.

“Vì một Diệp Phong nho nhỏ mà khiến mình mạo hiểm như thế, có đáng không?”

Dịch Thần Phi nói chuyện với giọng điệu bình thản, nhưng Cố Thanh Hy thoáng cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của hắn ta, tựa như lộ ra chút buồn bã và phản đối.

“Hắn không phải Diệp Phong nho nhỏ, hắn là bạn của ta”, một chữ bạn hàm chứa mọi thứ.

Khoé miệng Dịch Thần Phi động đậy, nói một câu không thể nghe rõ.

“Trước kia, cô sẽ không vì một vài người không quan trọng mà đưa mình vào trong nguy hiểm”.

“Ngươi nói gì?”

“Không có gì”.

“Vậy bây giờ chúng ta phải đi vào thế nào đây?”

Dịch Thần Phi giơ tay phẩy một cái, sương độc trước mắt lập tức tản ra.

Cố Thanh Hy thầm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cười nói: “Ta biết ngay dẫn theo Thần Phi đại ca sẽ không phải lo lắng gì nữa mà”.

“Nha đầu ngốc, ta không lợi hại như trong tưởng tượng của cô đâu, khắp nơi trên ngọn núi này đều là sương độc, người bình thường chỉ cần hít vào một hơi sẽ lập tức trúng độc bỏ mạng, cho nên mới không có ai canh giữ, ta trùng hợp có thuốc giải của sương độc thôi”.

“Trước kia Thần Phi đại ca từng đến đây sao?”, nàng cũng có thể giải được sương độc này, có điều cần một vài nguyên liệu.

Trong đôi mắt ấm áp của Dịch Thần Phi thoáng loé lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng biến mất.

Dường như hắn ta không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không quen thuộc”.

Không quen thuộc?

Không quen thuộc mà vẫn có thể dẫn nàng đi qua vô số bộ xương của những người vì trúng độc mà chết, còn có thể hiểu rõ địa hình của nơi này như thế?

“Sau khi đi qua ngọn núi này còn phải đi qua bảy ngọn núi lớn nữa mới đến trung tâm của phân bộ Lan kỳ”.

“Bảy ngọn núi lớn?”

Vậy phải đi đến khi nào?

Có lẽ… thời gian cho Diệp Phong lúc đó quá ít, một ngày hoàn toàn không đủ để hắn đi lại?

“Phải, hơn nữa trong mỗi ngọn núi lớn kia đều có binh lính trông chừng, rất khó đi vào”.

“Nhưng chắc chắn Thần Phi đại ca sẽ có cách đi vào có đúng không?”, Cố Thanh Hy cười xấu xa.

“Nha đầu này, cô lợi dụng ta triệt để thế sao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play