Cố Thanh Hy nhíu mày, cố gắng nhẹ tay nhất có thể.
Đống lửa cháy tí tách, trong miếu hoang, Cố Thanh Hy cứ lau, Tiêu Vũ Hiên cứ vắt khăn vải, đổi không biết bao nhiêu chậu nước.
Trong lúc lau, Cố Thanh Hy phát hiện hắn ta không chỉ bị cắn đứt lìa từng miếng thịt từ vai đến bắp chân.
Trên người hắn ta có rất nhiều chỗ lõm, nếu nàng đoán không sai, những chỗ lõm là mảng thịt bị cắn không mọc lại.
“Nha đầu xấu xí, chẳng phải hắn ta có Ôn Nguyên Châu à? Sao ta lại không tìm được trên người hắn ta?”
Nếu như có Ôn Nguyên Châu, ít nhất sẽ có thể giúp vết thương của hắn ta lành nhanh hơn.
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Vừa rồi nàng ta tìm một lần.
Đừng nói là Ôn Nguyên Châu, trên người Diệp Phong ngay cả một đồng tiền cũng không có.
Món đồ quý giá như Ôn Nguyên Châu chắc hẳn đã bị đám người Lan kỳ chủ cướp mất.
Sau khi lau sạch, Cố Thanh Hy lấy bột cầm máu đắp lên vết thương bị cắt đứt thịt của hắn ta.
Diệp Phong nhíu mày, thỉnh thoảng rên thành tiếng, kèm theo lời van nài bất lực.
“Đau... Đừng mà... Làm... Làm ơn, đừng mà...”
“Những người đó thật xấu xa, một người bình thường mà lại bị chúng tra tấn thành thế này, quả thật còn không bằng cầm thú”.
Cố Thanh Hy lo lắng, nàng chỉ mang theo tổng cộng bấy nhiêu thuốc, dù có tiết kiệm thế nào đi nữa thì cũng đã dùng hết.
“Nha đầu xấu xí, bụng hắn ta còn có hai con dao kìa”.
“Ta đâu có mù”.
Cố Thanh Hy mò mẫm trong ngực nhưng không tìm được thứ gì sắc bén, cuối cùng đành phải nhặt con dao trên mặt đất mà Diệp Phong tự rút ra, hơ qua lửa để tiêu độc, sau đó thuần thục dùng con dao kia để mổ hai con dao vùi sâu trong bụng Diệp Phong ra ngoài.
“Ưm...”
Diệp Phong vô ý thức nắm lấy tay Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy quát: “Giữ hắn lại, đừng để hắn cử động”.
“Ừm...”
Tiêu Vũ Hiên suýt choáng váng, chỉ có thể giữ chặt tay quơ lung tung của Diệp Phong, nhìn Cố Thanh Hy thuần thục rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó, các thao tác liền mạch.
Với động tác thành thạo của nàng, dù thế nào Tiêu Vũ Hiên cũng không tin nàng không biết y thuật.
Khi Cố Thanh Hy không còn thuốc để dùng, Phù Quang mang dược liệu trở lại.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
“Chủ tử, vẫn còn thiếu một loại thuốc, xung quanh đây không có, ta sẽ đi xa hơn để tìm”.
Nói xong, không đợi Cố Thanh Hy trả lời, Phù Quang đã biến mất nhanh như một cơn gió.
Cố Thanh Hy vừa trộn dược liệu, vừa bảo: “Ngươi cởi quần áo ra đi”.
“Hả... Tại sao lại muốn cởi quần áo của ta?”
“Máu của hắn không cầm được, cần phải băng bó, mà ở đây không có thứ gì để băng bó vết thương cho hắn, chỉ có thể dùng quần áo của ngươi”.
“Được thôi”.
Tiêu Vũ Hiên cởi áo ngoài, sau đó xé thành nhiều mảnh.
Nhưng Cố Thanh Hy lại tiếp tục bảo hắn ta cởi.
Hắn ta không chịu.
“Ta chỉ còn một cái áo thôi, cởi cho hắn ta thì ta mặc cái gì?”
“Quần áo của Diệp Phong bị xé thành thế này, hắn sĩ diện như thế, nếu phát hiện mình trong bộ dạng quần áo không đủ che thân, hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ơ kìa, hắn ta sĩ diện, chẳng lẽ ta không cần thể diện? Ta đường đường là nhi tử ruột thịt của đại tướng quân Dạ Quốc đấy”.
“Hắn đang bị thương, ngươi có bị thương không?”
“Nhưng ta chỉ còn lại một cái áo, nếu cho hắn ta thì làm sao ta dám đi gặp người khác?”
Cố Thanh Hy chỉ vào lá cây bên ngoài miếu hoang, tiện tay ném cho hắn ta một cây ngân châm: “Bên ngoài nhiều lá cây thế kia, vá lại thành một bộ là được mà, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu”.
“Ở đây không có chỉ, vả lại châm này là ngân châm dùng để châm cứu, không thể vá được. Ta mặc kệ, dù có bị đánh chết ta cũng không cởi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của ta sẽ bị huỷ hoại”.
Cố Thanh Hy khoanh tay trước ngực, cười như không cười: “Áo ngoài của ta đã dùng để băng bó cho hắn, bây giờ ta cũng chỉ còn lại một chiếc. Ngươi không cởi thì chẳng lẽ là ta cởi?”
“Nhưng... Nhưng không phải còn có Phù Quang sao? Đợi hắn ta về rồi cởi của hắn là được mà?”
“Không biết khi nào Phù Quang mới về, lẽ nào ngươi định để hắn trần truồng đến lúc đó hả?”
Tiêu Vũ Hiên phát điên.
Cái quái gì thế này.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt nhìn hắn ta, quyết định đích thân ra tay lột áo của hắn ta ra.
“Này, cô có biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì không hả, dừng lại dừng lại, cô mau dừng lại đi”.
Không biết Tiêu Vũ Hiên lấy đâu ra sức mạnh mà lại tránh được nàng, chạy thẳng ra ngoài cửa.
“Cho dù cô muốn lấy áo của ta thì cũng phải cho ta một chút thời gian chứ, nếu không thì ta phải làm sao?”
“Nhanh lên”.
“Coi như ta thua trong tay cô. Sau này dù có bị đánh chết, ta cũng sẽ không đi ra ngoài với cô nữa đâu”.
Cố Thanh Hy cũng không biết hắn ta lấy đâu ra mấy mảnh vải thừa ghép thành chiếc áo đơn giản, tạm che được cơ thể.
“Đừng nhìn nữa, phía trước không xa còn có một cái miếu Sơn Thần, ta tìm được mấy mảnh vải rách ở đó”.
Vậy sao...
Ở nơi núi hoang vắng người này, bên cạnh miếu hoang còn có một cái miếu Sơn Thần?
Còn vừa khéo bị Tiêu Vũ Hiên tìm được?
Có trùng hợp quá không?
“Này, cho cô đấy”.
Tiêu Vũ Hiên sầm mặt ném áo qua cho nàng.
Cố Thanh Hy không nhận lấy mà đi ra ngoài: “Ngươi mặc cho hắn đi, còn từ eo trở xuống, ngươi xử lí giúp hắn luôn nhé?”
“Cô biết y thuật cơ mà? Cô cứ xử lí luôn đi, ta vụng về lắm, ngộ nhỡ làm hắn ta đau thì sao?”
Cố Thanh Hy búng trán hắn ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết hả?”
Tiêu Vũ Hiên đau đớn ôm đầu, hồi lâu sau mới hiểu Cố Thanh Hy bảo hắn ta xử lí chỗ nào.
Hắn ta khó xử: “Cái này... Cái này không ổn lắm đâu, nếu Diệp Phong tỉnh lại biết ta... làm chuyện đó với hắn ta, ta sợ hắn ta sẽ giết ta mất”.
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi bảo ta làm?”
Tiêu Vũ Hiên tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Được, ta sẽ làm, nhưng cô không được nói cho bất cứ ai biết, đặc biệt là Diệp Phong và đám người Liễu Nguyệt, Vu Huy”.
“Biết rồi, nhiều lời thế không biết”.
Thời gian khoảng nửa nén hương trôi qua, Tiêu Vũ Hiên mới nặng nề bước ra ngoài.
Cố Thanh Hy thắc mắc hỏi: “Xử lí xong rồi à?”
“Ừ, xong rồi”.
“Ngươi giận hả? Chỉ một lần này thôi, lần sau ta sẽ không bắt Tiêu đại thiếu gia làm những việc như vậy nữa”.
Khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật, nhưng hắn ta vẫn không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT