“Sau đó, Tàng Thư Các vẫn không có động tĩnh, bọn ta cũng không biết viện trưởng đã đi chưa, lấy can đảm mở cửa, nào ngờ… nào ngờ thấy viện trưởng ngã trong vũng máu, bị người ta một kiếm đâm vào cổ họng, hu hu…”
Dung phu tử liền đá hắn một cái: “Các ngươi đi nhà xí mà cũng phải hẹn nhau à? Vậy các ngươi có cần hẹn nhau chết chung không”.
“Dung phu tử, bọn ta biết lỗi rồi”.
Từ phu tử ngăn Dung phu tử lại: “Ông xem ông đi, lớn đến tuổi này rồi mà vẫn nóng nảy như vậy”.
“Viện trưởng bị giết, ta có thể không nóng nảy sao?”
Thượng Quan Sở và Cố Thanh Hy cùng đi tới bên cửa sổ, nhìn vết chân bên cửa sổ kia nhẹ đến mức gần như không thể nhìn thấy, hơn nữa khoảng cách từ chỗ viện trưởng đến cửa sổ xa như vậy chỉ có một dấu chân, chứng tỏ người này võ công cực cao.
Cố Thanh Hy trầm tư.
Diệp Phong có khinh công cao như vậy sao?
Nếu như đúng, sao đêm hôm ấy hắn ta lại bị chém nhiều nhát như vậy?
Nhìn biểu cảm của viện trưởng nhìn thế nào cũng hiện lên vẻ đầy kinh ngạc.
Trước khi chết, nhất định là ông ta đã nhìn thấy gì đó, hoặc là phát hiện ra cái gì.
Thượng Quan phu tử hỏi: “Thời gian các ngươi đi nhà xí là khoảng bao lâu”.
“Rất nhanh, nhiều nhất là trong nửa chén trà”.
“Thời gian uống nửa chén trà muốn giết viện trưởng một cách chính diện, đó là điều không thể, trừ phi là đánh lén”.
“Diệp Phong đâu, Diệp Phong đâu rồi?”
“Từ lúc hắn biến mất ở bên cửa sổ hòa vào trong màn đêm thì đã không nhìn thấy hắn rồi”, người làm run rẩy nói.
Bên ngoài Tàng Thư Các có người hô lớn: “Diệp Phong xuất hiện, Diệp Phong quay về rồi”.
“Giỏi lắm tên hung thủ nhà ngươi, ngươi giết viện trưởng, không ngờ người còn dám quay về”.
Học viện Hoàng Gia tĩnh lặng, tối nay đã đươc định trước là không yên bình, tất cả mọi người vây Diệp Phong lại thành từng vòng, giống như sắp ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Trấn Luật đường.
Toàn thân Diệp Phong mặc áo gai vải thô, dáng người đứng thẳng tắp, hắn ta im lặng đứng trung tâm chịu hội thẩm của học viện Hoàng Gia.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, cũng không biết là bị thương hay bị bệnh?
Dung phu tử nói: “Diệp Phong, có phải ngươi giết viện trưởng không?”
Ánh mắt Diệp Phong sáng trong, không một chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đáp: “Không phải”.
“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn dám cãi”, Dung phu tử ném dây cột tóc trước mặt Diệp Phong.
Dây cột tóc bằng vải xù xì kia chính là thứ hắn ta thường xuyên đeo trước khi chưa vào học viện Hoàng Gia.
Học viện Hoàng Gia lớn như vậy cũng chỉ có hắn ta mới đeo dây cột tóc mộc mạc như vậy.
“Hôm nay Cố Thanh Hy xé hỏng tay áo ngươi, dây cột tóc của ngươi cũng bị xé đứt một đoạn, vào lúc ngươi đi thay quần áo cũng đổi luôn dây cột tóc, lúc ấy thứ ngươi đeo chính là dây cột tóc này”.
Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Diệp Phong liếc nhìn dây cột tóc quen thuộc, hắn ta cũng không phủ nhận.
Mọi người rối rít nhìn về phía dây cột tóc trên đầu Diệp Phong, dây cột tóc kia cũng thô ráp như vậy, chỉ là không phải dây cột tóc hắn ta đeo lúc chạng vạng tối.
“Nói, tại sao ngươi phải giết viện trưởng?”, Dung phu tử lại một lần nữa chất vấn.
Diệp Phong ngước mắt nhìn về phía Dung phu tử, hắn ta gằn từng chữ: “Ta không có giết viện trưởng”.
“Ầm…”
Dung phu tử đập vỡ mặt bàn trước mặt, từng bước ép sát, hận không thể đập chết Diệp Phong.
“Ngươi nói ngươi không có giết viện trưởng, vậy ta hỏi ngươi, hôm nay giờ Tuất canh ba ngươi có đi Tàng Thư Các hay không?”
“Có”.
“Vậy có phải ngươi nhìn thấy viện trưởng?”
“Không có…”
“Nói bậy, giờ Hợi canh hai viện trưởng đã vào Tàng Thư Các rồi, ngươi còn cãi nhau với viện trưởng".
Thượng Quan phu tử xen vào một câu: “Vậy ngươi rời khỏi Tàng Thư Các lúc nào”.
“Giờ Hợi canh hai”.
“Ngươi vào Tàng Thư Các để gặp viện trưởng?”
“Đúng, viện trưởng hẹn ta giờ Tuất canh ba gặp mặt ở Tàng Thư Các, nhưng ta đợi lâu quá không thấy ông ấy”.
Người gác đêm giận đến mức mặt mày xanh tái: “Nói bậy, hai người bọn ta giờ Hợi canh ba mới rời đi, trước lúc viện trưởng đi vào Tàng Thư Các, người không hề rời đi”.
Diệp Phong đứng thẳng lưng giống như cây tùng cây trúc, đối mặt với chất vấn của bọn họ, miệng hắn ta mím chặt, cũng không trả lời.
Nhìn biểu cảm của Diệp Phong, mọi người càng đoán viện trưởng chính là do Diệp Phong giết.
Dung phu tử đau đớn ôm đầu: “Viện trưởng đối với ngươi tốt như vậy, đến Ôn Nguyên Châu ông ta yêu quý cũng chắp tay đưa cho ngươi, làm sao ngươi có thể độc ác đến mức hạ thủ giết viện trưởng, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả?”
Trong mắt Diệp Phong đầy đau xót, hai tay đan chặt vào nhau.
Từ phu tử cũng không nhìn nổi, tay ông ta run rẩy, hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Diệp Phong ơi là Diệp Phong, ta coi trọng ngươi như vậy, không ngờ ngay cả viện trưởng ngươi cũng dám giết, ông ta xem ngươi như cháu trai ruột”.
“Ta đã nói rồi mà, một thư sinh nghèo như Diệp Phong không thể nào có tài năng tốt như vậy, hắn tới học viện Hoàng Gia nhất định là có mục đích, các ngươi hết lần này đến lần khác không chịu tin lời của ta cả”.
“Đúng vậy, hắn thật sự chỉ là người dân áo vải bình thường, làm sao có thể tinh thông cầm kỳ thi họa? Hắn có tiền đọc sách, học đàn sao?”
“Không ngờ học viện chúng ta lại nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa. Diệp Phong, ngươi nói đi, ngươi đến học viện Hoàng Gia có mục đích gì?”
Khóe miệng Diệp Phong giật giật, giống như muốn phản bác gì đó, nhưng lại không tìm được lý do phản bác.
“Người đâu, bắt Diệp Phong lại, hắn giết viện trưởng, hắn phải đền mạng cho viện trưởng”.
“Chờ chút”.
Cố Thanh Hy quát chói tai, nàng chậm rãi đứng dậy, đứng sóng vai với Diệp Phong, nàng cất giọng nói: “Ta tin Diệp Phong không giết viện trưởng”.
Nàng cười, trong nụ cười có tín nhiệm, có sự thẳng thắn, cũng có ấm áp.
Người Diệp Phong khẽ chấn động, giống như không ngờ rằng Cố Thanh Hy có thể không chút nghi ngờ tin tưởng hắn ta.
“Ta cũng tin tưởng ngươi”.
Điều càng làm Diệp Phong kinh ngạc chính là Tiêu Vũ Hiên trước đây luôn nhằm vào hắn ta lại đứng dậy, Tiêu Vũ Hiên vết thương chồng chất, một tay còn quấn băng vải đeo trên cổ, nhìn Diệp Phong cười, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.
“Tại sao…”
“Bởi vì chúng ta là bạn”.
Nghe thấy chữ bạn, Diệp Phong liền chấn động, có một nơi nào đó trong lòng đổ sụp.
Hắn ta không có bạn.
Từ nhỏ đến lớn đều không bạn.
Hắn ta… cũng không kết bạn được với ai…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT